Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Cổ Việt lắc đầu nói: “Sẽ không đâu! Người mà phụ thân kính nể nhất chính là sư tổ. Nếu người biết ta muốn xin làm đồ đệ của người, trái lại sẽ vô cùng vui mừng đó.”  

             Diệp Viễn suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nói: “Nếu đã như thế thì ngươi hãy đi theo Như Yên trước để ghi danh làm đệ tử đi.”  

             Cổ Việt vừa nghe thế thì không khỏi vui mừng khôn xiết, hướng về phía Tiêu Như Yên mà dập đầu một hồi, trong miệng liên tục gọi “Sư phụ”.  

             Tiêu Như Yên không ngừng lắc đầu rồi nói: “Thực lực của ta so với hắn thì cũng không mạnh hơn đến đâu, làm sao có thể làm sư phụ của hắn chứ?”  

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có cái gọi là đạt người vi sư, có thành tựu là có thể làm thầy. Căn cơ của ngươi vững hơn so với hắn thì tự nhiên có thể trở thành sư phụ.”  

             Tiêu Như Yên lầm bầm trong miệng, có hơi không tình nguyện mà nói: “Vậy... được rồi.”  

             …  

             Sau khi qua hơn ba lần rượu, Huống Thiên Minh hơi thở dài: “Cơ lão đệ, ngu huynh có thẹn với ngươi!”  

             Diệp Viễn nhìn thoáng qua Huống Thiên Minh rồi thở dài nói: “Lão Huống à, có huynh đệ như ngươi chính là phúc của ta. Vết thương bị giấu trên người ngươi, hẳn là do Cơ Thương Lan để lại phải không?”  

             Kỳ thực ngay từ trong ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Huống Thiên Minh, Diệp Viễn đã biết được trạng thái của hắn hiện giờ không ổn.  

             Lúc này cẩn thận một chút thì đã nhìn ra thương thế trên người của Huống Thiên Minh, chính là do Bát Cực Kiếm Pháp gây ra.  

             Huống Thiên Minh sửng sốt, rồi cười khổ nói: “Cái gì cũng không thể gạt nổi ngươi tên tiểu tử này!”  

             “Trên đời này, có mấy ai còn quen thuộc Bát Cực Kiếm Pháp hơn so với ta chứ? Khí tức của ngươi hỗn loạn, ẩn ẩn có một vài tia kiếm khí nhập vào cơ thể mà thoát ra, chỉ sợ ngươi đã sắp khống chế không nổi rồi đi? Nếu không như thế, thì với tính tình của ngươi, lại thế nào sẽ muốn lội vào hồn thủy của Vạn Cổ Dược Viên lần này?” Ánh mắt Diệp Viễn sáng rực mà nhìn Huống Thiên Minh nói.  

             Tính tình của Huống Thiên Minh thoải mái không chịu gò bó, một lòng theo đuổi trình độ cao nhất của kiếm đạo, đối với những vật khác cũng không để ở trong lòng. Dù Vạn Cổ Dược Viên có rất nhiều thiên tài dị bảo nhưng cũng chẳng lọt được vào tầm mắt của Huống Bình Minh.  

             Nếu không phải do bản thân bị trọng thương thì hắn cũng không có khả năng sẽ đến Vạn Cổ Dược Viên này để tìm linh dược trị thương làm gì.  

             “Đúng vậy! Vạn Cổ Dược Viên lần này dao động khác thường, xung quanh đã xuất hiện ra hàng loạt linh dược hiếm thấy. Chỉ sợ lần này Vạn Cổ Dược Viên vừa ở thì sẽ có bảo bối quan trọng xuất thế. Có không ít cường giả Hư Huyền, chỉ sợ sẽ đều không kìm được yên tĩnh đây.” Huống Thiên Minh nói.  

             Diệp Viễn hơi gật đầu, rồi nói: “Ta cũng phát hiện, nguyên lực của cả Vân Cao Thành tựa hồ như đã trở nên dư dả hơn không ít so với lúc trước rồi. Xem ra khi bắt đầu thu hoạch Vạn Cổ Dược Viên lần này sẽ có chút không bình thường đâu.”  

             “Đại thế buông xuống, Vạn Cổ Dược Viên lần này cũng yên lặng không nổi rồi đi! Mạch nước ngầm mãnh liệt của Thần Vực, thần khí lại cứ lần lượt mà xuất thế, có lẽ… đây là cơ duyên mà ta chờ cũng không chừng! Chính là không nghĩ đến, lão đệ ngươi thế nhưng lại đã đạt được một món thần khí rồi!” Huống Bình Minh nói.  

             Diệp Viễn cười rồi nói: “Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục. Đời này gặp được cơ duyên khác mới có thể đạt được bảo vật của Long tộc.”  

             (Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục: Đề cập đến sự chuyển hóa và phụ thuộc lẫn nhau của tai họa và hạnh phúc.)  

             Diệp Viễn thầm nghĩ, món thần khí mà hắn đạt được cũng không chỉ đơn giản như vậy đâu! Bất kể là tấm Bia Đá Hạo Thiên hay là Trấn Hồn Châu, trình độ đáng sợ này, vẫn còn cách xa Thánh Long Lệnh đó.  

             Chỉ là hai món đồ khác biệt này có liên quan quá trầm trọng với nhau, nên Diệp Viễn sẽ không dễ dàng mà truyền ra ngoài.  

             “Được rồi, ít nói nhảm lại đi, ta sẽ thay ngươi trấn trụ kiếm khí đang có trong cơ thể ngươi trước. Nếu vẫn để như thế, thì chưa chờ được Vạn Cổ Dược Viên mở ra thì chỉ sợ ngươi đã thành một phế nhân rồi.” Diệp Viễn nói.  

             Huống Thiên Minh gật đầu, hắn cũng biết thân thể của chính mình đã sắp chịu không nổi nữa rồi.  

             Cũng may là đã gặp được Diệp Viễn, nếu không thì hậu quả cũng thật khó mà tưởng tượng nổi.  

             Mấy canh giờ sau, ngón tay của Diệp Viễn như ảnh như huyễn, đột nhiên một ngón tay chỉ vào sau lưng của Huống Thiên Minh.  

             “Hộc..."  

             Huống Thiên Minh lập tức phun ra một búng máu, thế nhưng khí sắc trên mặt thì lại tốt lên rất nhiều.  

             “Đã vất vả cho lão đệ rồi...”  

             Diệp Viễn thế nhưng lại cau mày, sau đó nói: “Không nghĩ đến, thực lực của Cơ Thương Lan vậy mà đã mạnh đến trình độ như vậy rồi! Xem ra, có thể chạy thoát khỏi tay hắn trong một lần này thì đúng là may mắn đó!”  

             Huống Thiên Minh cũng gật đầu rồi nói: “Trước đây ta có nghe thấy biến cố của Dược Vương Điện cùng tin tức tử vong của lão đệ ngươi thì trong lòng lập tức đầy căm phẫn, rồi giết thẳng đến Dược Vương Điện. Không nghĩ tới khi ấy, Cơ Thương Lan cũng đã tu luyện được đến cực thứ tám! Dưới tay của hắn, ta đến cùng cũng không chống đỡ được mấy chiêu thì đã bại trận, còn suýt nữa thì mạng cũng đã nằm trong tay hắn rồi. Dù vậy thì kiếm ý của hắn vẫn như cũ mà giống như giòi trong xương, ở trong cơ thể ta mà tàn sát bừa bãi.”  

             Cực Kiếm Thần Vương Huống Thiên Minh, từ tám mươi năm trước đã bước vào cảnh giới Hư Huyền rồi.  

             So sánh với Cơ Thương Lan thì hẳn cũng là cường giả Hư Huyền nổi tiếng từ xưa.  

             Thế nhưng khi ở một trận đánh nhau vào hai mươi năm trước của họ thì Huống Thiên Minh vậy mà lại không còn là đối thủ của hắn nữa.  

             Giờ đây khi đã trôi qua được hai mươi năm, thì thực lực của Cơ Thương Lan chỉ sẽ càng thêm đáng sợ mà thôi.  

             Một lần có thể đắc thủ được của Diệp Viễn, một mặt thì cũng là do Cơ Thương Lan khinh địch, còn một mặt khác chỉ có thể là do Diệp Viễn đã đánh quá bất ngờ mà thôi.  

           Cơ Thương Lan cũng không nghĩ đến, Diệp Viễn vậy mà lại dùng cách tự mình hại mình, đột phá phạm vi Thần Vương của hắn ta.  

             Mà cũng không nghĩ đến, trong tay Diệp Viễn thế mà lại có món thần khí đáng sợ đến vậy.  

             Nếu như hắn có chuẩn bị từ sớm thì Diệp Viễn cũng sẽ không thể đắc thủ được.  

             Sắc mặt của Diệp Viễn có hơi khó coi, nhưng mà lại bức Nguyên Từ Linh Mộc ra khỏi cơ thể.  

             “Cầm lấy đi, để ở trong cơ thể dưỡng ấm một lúc thì hẳn là có thể diệt trừ tận gốc lôi điện trong cơ thể của ngươi rồi. Xem ra, mấy ngày nay ngươi bị Ngô Viễn Kiều ra sức đuổi giết đúng không? Mà tình trạng thương tích của ngươi lại nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ cũng là quà đáp lễ mà hắn đã ban tặng đi?” Diệp Viễn nói với vẻ đằng đằng sát khí.  

             Vừa rồi hắn chữa thương cho Huống Thiên Minh, phát hiện trong cơ thể của hắn không chỉ có mỗi Bát Cực Kiếm Khí, mà còn có một cỗ lôi điện lực có sức phá hoại rất mạnh mẽ.  

             Vốn dĩ những lôi điện lực này cũng chẳng phải là chuyện ghê gớm gì, thế nhưng Huống Thiên Minh vốn đã không có cách nào có thể tiêu trừ đi Bát Cực Kiếm Khí, thì những lôi điện lực này chắc chắn chính là tai nạn liên tiếp rồi.  

             Lúc này, khí tức trong cơ thể của Huống Thiên Minh vô cùng hỗn loạn, đã sắp trấn áp không nổi nữa rồi.  

             Diệp Viễn mất sức của ba bò chín trâu mới lấy thủ pháp cực cao minh gắng gượng mà phong bế đi Bát Cực Kiếm Khí. Nhưng là, chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể giải quyết tận gốc được.  

             Nếu không thì không được bao lâu, Bát Cực Kiếm Khí sẽ như cũ mà phá vỡ phong ấn. Đến lúc đó, thì tình huống của Huống Thiên Minh sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa.  

             Huống Thiên Minh biết giấu không được thì đành phải gật đầu rồi nói: “Cái tên này từ khi biết ta bị thương, thì một mực đuổi giết ta. Hôm nay nếu không phải kiêng kị đến thần khí của ngươi thì chỉ sợ hắn cũng sẽ không dễ dàng mà rời đi như thế. Chỉ là… ngay cả loại kỳ vật như Nguyên Từ Linh Mộc mà ngươi cũng có, mà lại còn là cấp chín, thật đúng là làm cho ta kinh ngạc không ngớt mà! Nếu tên Lôi Minh kia mà biết người có vật ấy, chỉ sợ là sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà muốn giành tới trong tay đi.”  

             Diệp Viễn căm hận mà nói: “Ta còn sợ hắn sẽ không đến nữa đây! Được rồi, trong khoảng thời gian này ngươi hãy tĩnh dưỡng cho tốt đi, còn về chuyện đan dược thì cũng không cần ngươi phải quan tâm, tất cả đều giao cho ta hết đi!”  

             Huống Thiên Minh vẫn không biết tình hình nên vô cùng kinh ngạc mà nói: “Lão đệ, ta cũng không phải nghi ngờ thực lực của ngươi. Chỉ là… với trạng thái hiện giờ của ngươi, thì chỉ sợ là luyện chế không ra được đan dược mà ta cần?”  

             Diệp Viễn hiện tại quá lắm cũng chỉ là thực lực Đạo Huyền tầng một, dù kinh nghiệm về phương pháp luyện dược của hắn ở kiếp trước vẫn còn thì cũng không có khả năng luyện chế ra được đan dược mà cường giả Hư Huyền cần.   

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!