“Thần… thần khí! Thật sự là thần khí! Trên tay của Thanh Vân Tử đại nhân, vậy mà lại có thần khí!”
Không cần Diệp Viễn phải nói, người khác cũng đã cảm nhận được uy áp được tỏa ra trên thần khí, cả một đám đều vô cùng ngạc nhiên.
Thần khí xuất thế đã sớm không còn là bí mật ở Thần Vực nữa rồi.
Chỉ là bọn họ đều không nghĩ đến trên tay của Thanh Vân Tử đại nhân thế mà lại cũng có một món thần khí!
Còn về thần khí, Diệp Viễn cũng lười phải che giấu rồi. Loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra, căn bản là không giấu được.
Kiếm Vô Song chật vật đứng lên, chùi đi máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Viễn, rồi nói: “Ngươi... ngươi làm sao có thể có được thần khí chứ?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Tại sao ta lại không thể có được thần khí? Cho nên... ngươi có thể cút đi được rồi chứ?”
Vào lúc này, Kiếm Vô Song cảm thấy vô cùng bực bội và oan uổng!
Cơ Thanh Vân được đầu thai rồi sống lại, hiện tại thực lực có thể nói là đang ở Đạo Huyền tầng một, còn hắn ta, đã đứng ở trong cửa ải của cường giả Hư Huyền rồi.
Vốn tưởng rằng có thể nhào nặn Cơ Thanh Vân một cách tùy tiện, không nghĩ đến Cơ Thanh Vân lại đem ra thần khí có sát khí lớn đến vậy, hắn vậy mà vẫn như cũ không thể làm được gì Cơ Thanh Vân!
Chẳng lẽ cả đời này, Kiếm Vô Song ta chỉ có thể bị tên này dẫm nát dưới chân thôi sao?
Kiếm Vô Song biết, mới vừa rồi Diệp Viễn cũng chưa có phát huy ra hết được uy lực chân chính của thần khí, nếu không thì chỉ sợ hắn cũng sẽ không chỉ bị thương một cách đơn giản như vậy.
Chỉ cần Diệp Viễn còn cầm thần khí ở trong tay thì hắn cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.
Kiếm Vô Song nghiến răng rồi nói với thủ hạ: “Chúng ta đi! Cơ Thanh Vân, món nợ của chúng ta còn chưa tính xong đâu!”
Lời uy hiếp của Kiếm Vô Song lại lộ vẻ hơi uể oải.
Cho dù là ai cũng đều biết rõ sự cường đại của thần khí.
Trừ phi là cường giả cảnh giới Hư Huyền, nếu không thì không có người nào có thể ở tìm được chỗ tốt ở trong tay Diệp Viễn cả.
Chỉ cần Diệp Viễn bằng lòng trả một cái giá đủ lớn thì vừa rồi hắn thậm chí còn có thể giết chết Kiếm Vô Song.
Lúc Diệp Viễn còn ở Vô Tướng Cảnh đã có thể dựa vào Thánh Long Lệnh để đấu với cường giả Thần Vương. Mà hiện giờ khi vào Đạo Huyền, Thánh Long Lệnh ở trên tay hắn, liền tự nhiên có thể phát huy ra uy lực và năng lực càng lớn hơn.
Những võ giả đang vây xem khi trông thấy cảnh này thì từng người một đều hết sức kinh ngạc.
Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Viễn trọng sinh trở về chỉ có thực lực là Đạo Huyền tầng một thì không khỏi có hơi giản dị.
Thế nhưng thông qua trận chiến này, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã lộ ra răng nanh!
Hắn dám quang minh chính đại mà xuất hiện ở Vân Cao Thành, hiển nhiên là có cái để dựa vào rồi.
“Nếu đã đến đây thì còn giấu đầu lòi đuôi làm gì, ra đi chứ?” Sau khi Kiếm Vô Song rời đi, Diệp Viễn bỗng nhiên nói.
Đám người Ngao Khiên đều trở nên kinh ngạc, bọn họ còn không có chú ý đến, thế nhưng lại còn có cường giả đang rình ở một bên!
Một thanh niên mặc trên người trường sam màu xanh lam nhạt, chậm rãi đi ra từ trong hư không, nhìn Diệp Viễn cười nhạt rồi nói: “Ha ha, Cơ lão đệ, đã lâu không gặp! Thật không nghĩ đến, còn có ngày mà chúng ta có thể gặp lại nhau!”
Nhìn thấy người đến, lông mày của Diệp Viễn cuối cùng cũng giãn ra, quả nhiên là vô cùng vui vẻ.
“Nói thật, chính ta cũng không nghĩ đến!”
Diệp Viễn vừa cười vừa nói, cho thanh niên áo xanh vừa đến một cái ôm trách móc, thoạt nhìn thì quan hệ của hai người vô cùng hòa hợp.
“Cực Kiếm Thần Vương! Đó là bạn chí cốt của Thanh Vân Tử đại nhân, Cực Kiếm Thần Vương đó!” Trong đám người đột nhiên có người ngạc nhiên thốt lên.
Cực Kiếm Thần Vương Huống Thiên Minh, là cường giả Hư Huyền mà cả Thần Vực đều biết đến.
Mặc dù không được xếp vào trong Thập Đại Thần Vương, thế nhưng thực lực của người này thì dù là ai cũng không dám khinh thường.
Thêm nữa chỉ cần là ở Thần Vực thì ai cũng đều biết, Cực Kiếm Thần Vương và Thanh Vân Tử chính là bạn chí cốt của nhau, có quan hệ vô cùng tốt.
Năm đó khi Diệp Viễn sáng chế ra Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm thì đúng là Cực Kiếm Thần Vương vẫn luôn bên cạnh.
Sau khi ôm nhau xong, sắc mặt của Diệp Viễn lạnh lùng mà nói: “Lôi Minh, ngươi còn chưa cút đi, chẳng lẽ muốn ở lại uống chén trà sao?”
Mọi người lại ngạc nhiên lần nữa, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, lẽ nào trong hư không lại vẫn còn giấu đi một cường giả nữa hay sao?
“Lôi Minh? Chẳng lẽ là Lôi Minh Thần Vương Ngô Viễn Kiều sao? Thế nhưng hắn lại chính là kẻ thù không đội trời chung với Cực Kiếm Thần Vương, nghe nói cũng không hợp với Thanh Vân Tử đại nhân. Vậy thì xem ra, có vẻ là hắn rồi.”
Trong lúc mọi người đang suy đoán, thì trong hư không lại truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Cơ Thanh Vân, với chút thực lực hiện tại của ngươi mà cũng dám gượng ép cuồng vọng với bản tọa sao? Sau khi Vạn Cổ Dược Viên mở ra thì hy vọng ngươi có thể còn sống mà đi ra!”
Vừa dứt lời, thì trong hư không lại dao động, hiển nhiên là người kia đã rời khỏi chỗ này rồi.
Huống Thiên Minh cười khổ nói: “Ngươi cần gì phải đi trêu chọc hắn chứ?”
Diệp Viễn vừa cười vừa nói: “Ta không trêu hắn thì ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho ta hay sao?”
Huống Thiên Minh bật cười nói: “Nói cũng đúng, chẳng qua... lần này ngươi trở lại, đúng là làm cho ta phải kinh ngạc mà! Chờ ngươi đột phá đến cảnh giới Thần Vương thì đến cả ta cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của ngươi rồi!”
Diệp Viễn nói với vẻ khinh bỉ: “Cực Kiếm Thần Vương ngang ngược có một không hai lại trở nên khiêm tốn như thế từ khi nào vậy?”
Hai người nhìn nhau, rồi lại bắt đầu cười lên ha hả.
Nhìn thấy bạn cũ, Diệp Viễn cũng hiếm khi mà vui vẻ đến vậy, cười rồi nói: “Đi thôi, hôm nay không say không về!”
“Ha ha, so về tửu lượng, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu!” Huống Thiên Minh cười lớn rồi nói.
Sau đó hai người khoác vai nhau, nghênh ngang mà đi.
“Sư... sư tổ, ta… ta...” Lúc này, Cổ Việt vẫn luôn đứng ở một bên không dám phát ra tiếng lại đột nhiên cất giọng.
Diệp Viễn vừa nghe thế, không khỏi ngừng bước chân, rồi cười nói: “Ngươi là người nào trong Nam Mạch Cổ gia?”
Cổ Việt nghe vậy thì bỗng thay đổi sắc mặt, rất ngạc nhiên mà nói: “Hóa ra... hóa ra sư tổ đã nhận ra rồi sao?”
Huống Thiên Minh cười mắng: “Cái tên tiểu tử ngu ngốc này! Thanh Vân Tử là loại tầm mắt như thế sao? Trừ phi ngươi không dùng phương pháp luyện dược trước mặt hắn, bằng không chỉ với trò hề nhỏ xíu này của ngươi thì có thể tránh được ánh mắt hắn sao?”
Cổ Việt không khỏi nở nụ cười xấu hổ, mà với gương mặt bị Kiếm Vô Song đánh đến sưng lên của hắn thì nụ cười này trở thành cực kỳ xấu xí.
Diệp Viễn tiện tay lấy ra một viên đan dược ném cho Cổ Việt rồi nói: “Tuy ngươi ẩn trốn rất kỹ, thế nhưng phong cách luyện dược từ phong tục thời xưa còn lưu lại thiên mạch của Nam Mạch Cổ gia lại là dấu ấn ở trong lòng, người thông minh chỉ cần nhìn qua thì đã có thể biết được là đến từ Nam Mạch Cổ gia cả. Cổ Thiên Hoa có quan hệ thế nào với ngươi?”
Nam Mạch Cổ gia là một lưu phái luyện dược thần bí của Thần Vực, phương pháp luyện dược trong gia tộc có thực lực rất mạnh mẽ, chỉ là bọn họ rất ít khi đi lại ở Thần Vực, cho nên người biết tới cũng không nhiều.
Cổ Việt sau khi ăn đan dược của Diệp Viễn thì vết sưng trên mặt lập tức biến mất một một cách nhanh chóng, nội thương cũng rất nhanh đã bình phục, tinh thần cả người ngay lập tức đã tốt lên rất nhiều.
Nghe đến tên Cổ Thiên Hoa từ miệng Diệp Viễn nói ra, Cổ Việt khó xử trả lời: “Cổ Thiên Hoa... chính là cha của ta!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!