Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Trên mặt Cổ Việt không còn vẻ kiêu ngạo nữa, mất cả nửa ngày hắn mới thoát ra khỏi bóng ma của sự thất bại.  

             Cái gọi là leo càng cao ngã càng đau rất phù hợp để miêu tả Cổ Việt lúc này.  

             Nhưng Cổ Việt đúng thật là một nhân tài, mất một lúc lâu cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng thu lại tâm tình khó chịu mà chuyên tâm vào trận quyết đấu với Nhậm Đông.  

             Mục đích của hắn rất đơn giản, ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó!  

             Hắn muốn tìm lại sự tự tin từ Nhậm Đông, nếu không sau trận đấu ngày hôm nay, người được mệnh danh là luyện dược sư thiên tài ở thành Vân Cao như hắn có lẽ sẽ bị mọi người chê cười mất.  

             “Rốt cuộc tiểu cô nương đó là thần thánh phương nào? Chuỗi chiến thắng 3.420 trận liên tiếp của Cổ Việt sẽ kết thúc tại đây sao?”  

             “Đúng vậy, ngẫm lại ta thấy cứ như đang mơ. Sau Thanh Vân Tử đại nhân thì Cổ Việt là luyện dược sư thiên tài đầu tiên có thể thắng được nhiều trận liên tiếp như vậy. Ta đã nghĩ rằng tương lai hắn có thể đạt đến đỉnh cao như Thanh Vân Tử đại nhân đấy!”  

             “Lại nói tiếp, Nhuận Vật Vô Thanh là kỹ năng khống hỏa do chính Thanh Vân Tử đại nhân sáng tạo ra. Lẽ nào tiểu cô nương này có liên quan gì đến Thanh Vân Tử?”  

             “Chuyện này… chắc không phải vậy chứ? Ta chưa từng nghe nói Thanh Vân Tử đại nhân có truyền nhân!”  

             Cổ Việt đã thắng hơn ba nghìn trận liên tiếp nên không ai có thể nghi ngờ thực lực của hắn. Tiêu Như Yên đánh bại được Cổ Việt thì chứng tỏ thực lực của nàng còn mạnh hơn.  

             Nhưng lúc này mọi người đều đang quan tâm đến thực lực của Nhậm Đông.  

             Những người hiểu chuyện thì đều biết rằng Nhậm Đông là sư đệ của Tiêu Như Yên. Không biết liệu Cổ Việt có bị ngã hai lần ở cùng một nơi hay không, chuyện này rất đáng để mọi người mong đợi.  

             Trận đấu bắt đầu, lần này Cổ Việt đã cố gắng hết sức với hy vọng có thể phát huy tối đa thực lực của mình.  

             Nhưng ánh mắt của mọi người lại đều tập trung vào Nhậm Đông.  

             “Lại là Nhuận Vật Vô Thanh!”  

             Ngay sau đó tiếng cảm thán nổi lên bốn phía.  

             “Chính là cảnh giới truyền thuyết! Vậy mà lại là cảnh giới truyền thuyết!”  

             “Trời ạ, rốt cuộc là người nào có thể dạy ra cặp sư tỷ đệ đáng sợ như vậy?”  

             Khi kết thúc quá trình luyện đan, vị Đan Đế tiến hành kiểm tra đan được.  

             “Cổ Việt luyện được đan dược thượng phẩm, Nhậm Đông luyện được đan dược cực phẩm! Nhậm Đông thắng!”  

             Sau khi nghe được kết luận này, Cổ Việt ngồi phịch xuống đất như bị rút hết sức lực, cả người ngơ ngác như bị mất hồn.  

             Dù hắn đã cố gắng khiến mình bình tĩnh, nhưng bóng ma của thất bại vừa rồi vẫn còn hiện hữu trong lòng hắn không thể nào tiêu tan được.  

             Trong hoàn cảnh như vậy mà hắn vẫn có thể luyện chế ra được đan dược thượng phẩm đã là không dễ rồi. Nhưng đối thủ hắn gặp phải lại là Nhậm Đông.  

             Nhậm Đông của hiện tại đã khác hoàn toàn với Nhậm Đông không coi ai ra gì của ngày xưa.  

             Sau hơn mười năm tôi luyện hắn đã lớn mạnh thành một cường giả thực thụ. Thực lực bây giờ của hắn không thua kém gì Tiêu Như Yên.  

             Trải qua hơn ba nghìn trận đấu không để thua một trận nào nhưng lần này lại bại hai lần liên tiếp, chuyện này đã gây cho Cổ Việt quá nhiều đả kích.  

             “Ha ha, ngươi muốn vượt qua Thanh Vân Tử đại nhân thì chờ thêm mười nghìn năm nữa đi! Hơn ba nghìn trận thắng liên tiếp của ngươi chẳng có chút giá trị nào cả, đó là vì ngươi chưa gặp được đối thủ thực sự mà thôi! Khi xưa Thanh Vân Tử đại nhân một mình khiêu chiến toàn bộ luyện dược sư thiên tài của Thần Vực! Mà ngươi đã tạo ra được bao nhiêu danh tiếng đâu chứ? Cho nên… ngươi phải biết kính nể!” Giọng nói bình thản của Tiêu Như Yên vang lên.  

             Cổ Việt cứ như người mất hồn, hắn không thể chấp nhận được sự thật này.  

             Khi một người rơi khỏi đỉnh cao, thì loại chênh lệch khổng lồ này có thể dễ dàng khiến người đó ngã quỵ. Tình cảnh của Cổ Việt lúc này chính là như vậy.  

             Vài năm trở lại đây, Cổ Việt được cả Vân Cao Thành tung hô lên trời, nói rằng hắn là truyền nhân của Thanh Vân Tử.  

             Nhưng hôm nay Cổ Việt đã để thua hai trận liên tiếp dưới tay Tiêu Như Yên và Nhậm Đông, chuyện này đã hủy hoại sự tự tin mạnh mẽ của hắn.  

             Tiêu Như Yên không thèm quan tâm đến Cổ Việt. Nói thật, nàng cũng không muốn nhận một người như vậy làm đệ tử.  

             “Thôi, bản cô nương khoan dung độ lượng, sẽ không so đo tội mạo phạm của ngươi. Sư đệ, chúng ta đi thôi.” Tiêu Như Yên nói.  

             Nhậm Đông gật đầu, cùng Tiêu Như Yên bước xuống khỏi đài thi đấu.  

             “Khoan đã!” Hai người chưa đi xa thì nghe từ đằng sau truyền đến tiếng hô lớn của Cổ Việt.  

             Hai người Tiêu Như Yên quay đầu lại, định nói gì đó, nhưng lại thấy sắc mặt Cổ Việt trầm xuống: “Cổ Việt ta là người nói lời giữ lời. Nếu đã thua ngươi thì ta sẵn sàng có chơi có chịu!”  

             “Bụp...”  

             Cổ Việt lập tức dập đầu và hô lớn: “Sư phụ!”  

             “Bụp...”  

             “Sư phụ!”  

             “Bụp...”  

             “Sư phụ!”  

             Cổ Việt dập đầu ba lần, gọi sư phụ ba lần, không hề có chút qua loa.  

             Hành động chấp nhận sự thật của hắn khiến Tiêu Như Yên khá ngạc nhiên. Lúc này nàng có hơi thay đổi cách nhìn của mình đối với Cổ Việt.  

             Nàng vốn cho rằng tên này là một thiếu niên thiếu hiểu biết, có lòng tự tin quá trớn, không biết đến đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.  

             Nhưng thành thật mà nói, thực lực đan đạo của tên này cũng khá mạnh.  

             Tuy không có căn cơ vững chắc như hai người bọn họ nhưng cũng là người hiếm thấy trong đám người trẻ tuổi.  

             Tiêu Như Yên thấy vậy lập tức xua tay nói: “Không cần, dù sao chuyện này cũng đã kết thúc rồi. Chỉ là thua hai trận đấu đan mà thôi, cũng không phải vấn đề gì to tát. Biết nhục để mạnh hơn mới là việc đại trượng phu nên làm.”  

             Bộ dạng của Tiêu Như Yên trông như một lão sư phụ, nàng vậy mà thực sự coi mình là sư phụ rồi dạy cho Cổ Việt một bài học.  

             Nhưng Tiêu Như Yên không ngờ Cổ Việt lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lời hứa của ta đáng giá nghìn vàng, hai trận đấu này ta đã thua tâm phục khẩu phục! Từ nay, Cổ Việt chính là đồ đệ của Như Yên cô nương! Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!”  

             Vừa nói hắn vừa dập đầu một lần nữa như đang làm lễ bái sư.  

             Lần này Tiêu Như Yên có chút trở tay không kịp, nàng vội xua tay nói: “Không cần, không cần, ta không đủ tư cách để thu nhận đồ đệ. Bổn cô nương còn chưa xuất sư!”  

             Cổ Việt đứng dậy càu nhàu: “Ta và ngươi đã có giao ước từ trước, sao có thể nuốt lời? Hôm nay có nhiều đồng đạo làm chứng như vậy, sao Cổ Việt ta có thể nói lời không giữ lời được? Cho dù thế nào thì ta cũng đã là đồ đệ của ngươi, ngươi đi đâu ta sẽ theo tới đó!”  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!