Trên Đan Đế Bảng tên của Cơ Thanh Vân đột nhiên được xếp ở vị trí thứ nhất!
"Hạng nhất, Cơ Thanh Vân tổng cộng chiến đấu 5.843 trận, toàn thắng!"
Tiêu Như Yên lầm bầm đọc hàng chữ trên bảng rồi kinh ngạc không ngậm được miệng.
Đám người Ngao Khiên nhìn thấy chiến tích của Cơ Thanh Vân trên Đan Đế Bảng cũng nhìn nhau kinh ngạc không thôi.
5,843 trận không chiến bại lần nào… chuyện này thật sự là quá điên rồ rồi.
Người cũng có lúc vấp ngã, ngựa cũng có trượt chân.
Dù có là người cường đại như thế nào đi chăng nữa cũng có lúc thất bại.
Nhưng Diệp Viễn đánh gần sáu ngàn trận chiến trên bảng xếp hạng mà chưa một lần nào thua, để làm được như vậy cần có bao nhiêu thiên phú về luyện dược thuật chứ!
Lại nhìn xuống xếp hạng chiến tích của những vị luyện dược sư xếp sau Diệp Viễn, thành tích của những vị luyện dược sư kia cũng cách hắn quá xa.
Xếp vị trí thứ hai trên Đan Đế Bảng gần năm ngàn trận thua hơn một trăm trận.
Chênh lệch này cũng quá lớn đi!
Nguyệt Mộng Ly biết rất rõ ràng thực lực của Diệp Viễn nên cũng không kinh ngạc mấy. Trên mặt của nàng cũng không keo kiệt mà thể hiện sự sùng bái của mình với Diệp Viễn.
Đám người Ngao Khiên cũng biết là Vân Cao Thành này có lịch sử rất lâu đời, đấu đan rất phổ biến. Thường xuyên có luyện dược sư cường đại tới so tài luyện dược thuật.
Huống chi năm đó Diệp Viễn chỉ mới vào Đan Đế, thực lực còn chưa cường đại như hiện tại.
Vậy mà năm đó hắn đã có thể vượt qua tất cả luyện dược sư, trực tiếp leo lên đầu bảng xếp hạng Đan Đế?
Bốn người Ngao Khiên nhìn Diệp Viễn giống như gặp quỷ, mặc dù bọn họ đã được chứng kiến bản lĩnh luyện đan của Diệp Viễn. Nhưng xếp hạng của Diệp Viễn trên Đan Đế Bảng vẫn khiến bọn họ có chút sụp đổ.
Nhưng đối với việc này Nguyễn Song Châu lại biết rõ ràng một hai.
"Đây đã là chuyện của ba trăm năm trước, năm đó cũng chính bởi vì đấu đan ở Vân Cao Thành mà đại nhân nổi danh, được phong làm thiên tài luyện dược sư có khả năng trở thành Đan Thần nhất trong mười vạn năm nay! Bởi vì đại nhân xếp hạng thứ nhất trong lịch sử đấu đan mười vạn năm của Vân Cao Thành, ngươi phải biết là chưa một ai có thể làm được điều đó cả! Mặc dù ta không ở hiện trường không được chứng kiến tận mắt sự oai hùng đó của đại nhân nhưng nghe nói năm đó toàn bộ thiên tài luyện dược sư của Thần Vực đều chen chúc tới khiêu chiến đại nhân, thế nhưng bọn họ không một ai thành công toàn bộ đều thất bại! Đến mức sau này không có người nào dám lên đài ứng chiến với đại nhân nữa, số trận mà đại nhân thắng liên tiếp là 5,843 trận đến đây mới dừng lại. Bây giờ ba trăm năm đã trôi qua, vẫn không có người nào có thể vượt qua chiến tích này." Nguyễn Song Châu vừa nói trong ánh mắt lại tràn ngập thần sắc sùng bái.
Biểu tình của đám người Ngao Khiên giống như gặp quỷ vậy. Bọn họ bị trấn áp tại địa lao của tộc Bạch Hổ không biết bao nhiêu năm, căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Không ngờ Vân Cao Thành lại phát sinh chuyện oanh động như thế.
Bây giờ rốt cuộc bọn hắn cũng biết tên tuổi của Diệp Viễn từ đâu mà có rồi.
Nói thật, lúc trước bọn họ nghe được cái danh xưng "có khả năng tiến đến Đan Thần nhất" của Diệp Viễn trong lòng ít nhiều vẫn là có chút khịt mũi coi thường.
Ở trong thời đại thần đạo điêu linh này, có bao nhiêu người có thiên tư trác tuyệt bọn họ cũng không dám nói mình có thể đạt tới Thần Cảnh, Diệp Viễn lại dựa vào cái gì chứ?
Nhưng bây giờ, bọn họ cảm thấy cái danh xưng này không có chút nào quá cả.
"Hứ, chuyện lạ hiếm thấy lắm sao? Nhìn nét mặt của các ngươi kia là vì chiến tích của Cơ Thanh Vân mà cảm thấy chấn kinh ư? Cũng chỉ là hơn năm ngàn trận không thua trận nào mà thôi!"
Đám người đang chìm đắm trong chấn kinh thì đột nhiên một giọng nói cực kỳ khinh thường vang lên.
Tiêu Như Yên nhíu mày lại, khó chịu nói: "Ngươi là ai hả? Sao lại phách lối như vậy? Cũng chỉ là hơn năm ngàn trận ư? Có bản lĩnh thì ngươi cũng thắng liên tiếp hơn năm ngàn trận thử một chút xem!"
Người nói chuyện chính là một người trẻ tuổi, sau lưng còn có một vị cường giả Thần Vương. Có thể thấy xuất thân của hắn cũng là bất phàm.
Người tuổi trẻ kia cũng chỉ là cảnh giới Đan Tôn, nhưng thần sắc trên mặt lại kiêu ngạo không thôi, vô cùng khinh thường đối với chiến tích trên Đan Đế Bảng của Diệp Viễn.
Người trẻ tuổi nhìn về phía Tiêu Như Yên, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm, lại là cười nói: "Chắc là các ngươi vừa tới Vân Cao Thành đi? Không biết bản thiếu gia cũng là chuyện dễ hiểu! Ngươi nhớ kỹ cho ta bản thiếu gia họ Cổ tên Việt, kỷ lục của Cơ Thanh Vân sẽ được ta phá vỡ!"
Vẻ mặt của Cổ Việt rất ngạo mạn, giống như đang nói chuyện đã rồi vậy.
Tiêu Như Yên bị cái dáng vẻ ngạo mạn của hắn chọc cười. Nàng có gặp qua người thích tỏ vẻ ta đây nhưng chưa từng thấy kẻ nào lại huênh hoang như vậy.
Đệ nhất chiến tích trong mười vạn năm qua không ai phá được vậy mà hắn dám huênh hoang nói muốn phá. Nếu là một vị Đan Đế thì thôi đi nhưng hắn đây chỉ là một tên Đan Tôn mà thôi.
"Ghê gớm như vậy sao? Không biết thứ hạng của các hạ đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng Đan Đế vậy?" Tiêu Như Yên cười ha hả nói.
Mặt Cổ Việt tối sầm lại, nói: "Biết rõ bản thiếu gia hiện tại đang ở cảnh giới Đan Tôn ngươi hỏi như vậy là có chủ ý gì? Có điều ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, bản thiếu gia ở trên Đan Tôn Bảng đã thắng liên tiếp hơn ba ngàn bốn trăm trận, chậm nhất là sang năm vị trí đầu Đan Tôn Bảng sẽ là của ta!"
Nghe được Cổ Việt tự biên tự diễn trong lòng Tiêu Như Yên không khỏi kinh ngạc. Thắng liên tiếp hơn ba ngàn bốn trăm trận chiến tích này cũng không tầm thường chút nào.
Dù thế nhưng trên mặt nàng lại biểu lộ ra vẻ khinh thường nói: "Nói khoác! Ngươi có thể tùy ý nói! Nói thật ai mà không biết nói khoác lác?"
Cổ Việt biến sắc, trầm giọng nói: "Ai khoác lác với ngươi? Ngươi tùy tiện tìm người hỏi thăm một chút ở trong cái Vân Cao Thành này có ai không biết Cổ Việt ta! Cái tên Cơ Thanh Vân kia, một ngày nào đó cũng bị ta giẫm dưới lòng bàn chân mà thôi!"
Tiêu Như Yên nghe xong cũng tức giận nói: "Bản cô nương mới không tin lời của ngươi đâu! Tới tới tới, hôm nay bản cô nương phải giẫm ngươi ở dưới lòng bàn chân! Ngươi không phải nói mình thắng liên tiếp ba ngàn trận sao, ta ngược lại thật sự muốn nhìn xem ngươi cái người thắng liên tiếp hơn ba ngàn trận đến cùng là cái trình độ gì!"
Nhậm Đông cũng ở một bên yên lặng gật đầu, tán thành nói: "Ừ, tính ta thêm một người nữa!"
Cổ Việt nghe xong thì cười.
"Được! Có điều... không phải mấy cái thứ chó mèo gì cũng có thể khiêu chiến với Cổ Việt ta! Ta có một điều kiện, ngươi đồng ý thì bản thiếu gia lập tức tiếp nhận khiêu chiến của ngươi!" Cổ Việt không có ý tốt cười nói.
Tiêu Như Yên sầm mặt lại nói: "Điều kiện gì?"
Trong ánh mắt của Cổ Việt tràn ngập mị sắc đánh giá Tiêu Như Yên, nói: "Nếu ngươi thua thì ngươi phải kết làm đạo lữ với ta, thế nào? Ngươi phải biết, trong Vân Cao Thành này, nữ võ giả muốn làm đạo lữ của Cổ đại thiếu gia ta xếp hàng đầy mấy con phố kia kìa!
Mỗi một chữ Cổ Việt nói ra đều khiến sắc mặt của Tiêu Như Yên càng thêm âm trầm.
Nói thật đúng là nàng có chút e sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!