“Đây… đây là giả đúng không? Chúng ta đã mở ra Thất Túc Đại Trận mà còn có nhiều người bị thương như vậy, còn hắn… hắn lại không sao!”
Sau sự kinh ngạc, đám cường giả Long tộc đã phát ra từng hồi kêu than sợ hãi.
Khi mọi thứ biến mất, một thân ảnh cao lớn vút lên không trung mà đứng. Tuy bị thương toàn thân, nhưng vẫn khí thế đáng kinh ngạc.
Diệp Viễn vậy mà lại có thể vượt qua đại thiên kiếp Ngũ Hành?
Chuyện… chuyện này sao có thể?
“Tộc trưởng, đây… lẽ nào ta nhìn lầm phải không?” Long Tại Thiên lắp ba lắp bắp hồi lâu mới nói xong câu.
Ngao Đạc cũng biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi không nhìn lầm, hắn thật sự đã vượt qua! Xem chừng món chuẩn thần khí kia thật sự có chỗ quỷ dị!”
Long Tại Thiên kinh ngạc nói: “Ngay cả Thánh Long Lệnh cũng không ngăn được thiên kiếp đại ngũ hành thì chuẩn thần khí kia dựa vào cái gì mà ngăn được?”
Ngao Đạc không đáp lại Long Tại Thiên, bởi vì hắn cũng không biết.
Nhưng hắn có thể khẳng định. Sau hào quang vô tận kia chắc chắn đã xảy ra chuyện bất thường.
Lúc này, Đế khí trong cơ thể Diệp Viễn trào dâng. Đã qua tôi luyện của đại thiên kiếp Ngũ Hành, Đế tức của hắn còn mạnh hơn võ giả bình thường rất nhiều.
Vừa rồi, lúc hắn rót Đế khí vào trong Bia Đá Hạo Thiên thì Bia Đá Hạo Thiên lập tức bay thẳng ra khỏi Hạo Thiên Tháp và đụng vào thiên kiếp đại Ngũ Hành.
Nhưng tất cả những thứ này đều bị kim quang của Hạo Thiên Tháp kia bao phủ.
Một đòn này Bia Đá Hạo Thiên đã thắng!
Có được Bia Đá Hạo Thiên từ lâu, Diệp Viễn lần đầu tiên chân chính cảm nhận được sự cường đại của nó.
Mà lúc này, giữa Diệp Viễn và Bia Đá Hạo Thiên cũng đã xây dựng được một chút ít mối liên hệ như có như không.
Chỉ là trước mắt có vô số người đang nhìn chằm chằm Diệp Viễn, hắn cũng không tiện đi sâu tìm tòi tra cứu.
“Cơ Thanh Vân, ngươi lại dám cứ thế vượt đại kiếp ở lãnh địa vật tổ của Long tộc ta, đáng tội gì!” Giọng nói của Ngao Đạc như chuông đồng truyền thẳng tới.
Diệp Viễn nhíu mày, đang muốn nói thì thân ảnh Long Đằng đột nhiên xuất hiện, còn cướp lời: “Tên nhãi không phép tắc này, hô to gọi nhỏ cái gì?”
Diệp Viễn vừa nghe đã thấy vui.
Long Đằng trở về trong tộc luôn không phát cáu. Lúc này, dường như cuối cùng cũng giả bộ khuôn mẫu phép tắc nữa.
Ở nơi khác, một khí linh nhỏ bé như Long Đằng vẫn thật không có bao nhiêu tư cách để mà cuồng vọng. Nhưng ở Long tộc, Long Đằng dường như chính là sự tồn tại vô địch.
Sau năm vạn năm chìm nổi giữa cuộc đời, Long Đằng đối với chuyện nghiên cứu võ kỹ công pháp của Long tộc dường như đã đạt tới đỉnh cao.
Võ giả Long tộc có mạnh hơn nữa thì sức mạnh có thể phát huy trước mặt hắn cũng chỉ được một phần mười.
Tuy nhiên khi Long Đằng nói ra lời này, cả Long tộc xôn xao một hồi.
“Tên này từ đâu ra lại dám gọi tộc trưởng là tên nhãi… Đây là không muốn sống nữa sao?”
“Tên này khinh thường tộc trưởng tộc Thanh Long ta, đáng chết vạn lần!”
“Cơ Thanh Vân kia suýt nữa mang tai họa ngập đầu cho tộc ta. Giờ lại thả một người quái lạ ra nhục mạ tộc trưởng, thật là chán sống rồi!”
Sắc mặt Ngao Đạc cũng đen như đáy nồi. Hắn chưởng quản Long tộc mấy ngàn năm, có khi nào bị người khác khinh khi nhục mạ như thế?
Tên nhãi?
Trên thế gian này lại còn có người dám gọi mình như vậy!
Diệp Viễn vốn suýt mang tới tai họa ngập đầu cho Long tộc, Ngao Đạc đã buồn bực vô cùng. Lúc này lại đột nhiên thả ra một tên giả thần giả quỷ nữa, sao hắn còn có thể nhịn được?
“Không biết sống chết!” Ngao Đạc lạnh mặt, đánh một chiêu võ kỹ của Long tộc cường hãn không gì sánh được về phía Long Đằng.
Một chiêu này không thể nói không mạnh.
Cho dù một đòn của cường giả đạt tới cảnh giới Hư Huyền có hời hợt tùy tiện đánh ra thì cũng không phải người bình thường có thể đỡ được.
Thế nhưng Long Đằng nhìn bầu vẽ gáo, dùng chiêu thức giống hệt đánh lại.
Cũng không xảy ra tiếng va chạm kinh thiên động địa nào. Sự công kích của Ngao Đạc cứ như vậy đã bị tiêu diệt.
Thấy cảnh này, đồng tử của tất cả mọi người đều co rút lại, nhìn một màn này với vẻ khó tin.
Đương nhiên Ngao Đạc không phải nhân vật vô địch, nhưng cả Thần Vực này vẫn chưa xuất hiện người có thể hời hợt mà triệt tiêu một đòn của hắn ta như vậy.
Cho dù là Thập Đại Thần vương cũng không làm được chuyện này!
Đám người Long tộc từng người kinh ngạc vô cùng mà nhìn thân ảnh màu đen kia trong không trung.
“Tộc trưởng! Người này… chính là tên cường giả thần bí mà ta đã nói với người! Không ngờ… không ngờ ngay cả tộc trưởng cũng không thể chiến thắng hắn!”
Lúc này, không biết Ngao Kiếm Ba chạy từ đâu ra.
Nghe lời này Ngao Đạc cũng kinh hãi không thôi.
Nhớ lại lời nói trước đây của Long Đằng, chẳng lẽ người này là tiền bối của Long tộc?
Nhưng hắn không nghĩ ra có vị tiền bối nào của Long tộc có thực lực cường đại như thế!
“Một chiêu Thần Hoàng Long Quyền này khá lắm, mạnh hơn nhiều so với tên tiểu tử bên cạnh ngươi kia. Chỉ là… vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn!” Giọng nói kiêu ngạo của Long Đằng lại vang lên khiến nhiều người không biết nói gì.
Tên này thật quá ngông cuồng! Lại dám giáo huấn tộc trưởng tộc Thanh Long.
Tuy nhiên người ta dường như thật sự có tư cách kiêu ngạo!
“Rốt cuộc… các hạ là vị tiền bối nào của Long tộc ta? Nếu đã quay về trong tộc thì sao lại không dùng khuôn mặt thật?”
Lần này Ngao Đạc cũng đã bình tĩnh, biết mình đã có chút lỗ mãng vì vậy ngữ khí lời nói cũng ôn hòa hơn chút.
Long Đằng ung dung nói: “Ta sẽ không nói với ngươi. Vẫn nên để trưởng bối nhà ngươi nói với ngươi đi! Họ Ngao các ngươi đúng thật là không có tên nào tốt!
Mặt già vừa mới buông lỏng của Ngao Đạc nhất thời lại nhăn nhó.
Nhưng vào đúng lúc này, lại có một thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đằng trưởng lão, phải chăng lời này của người có phần sỉ nhục hơi quá rồi? Ít nhất Ngao Khiên ta luôn người đứng về phía người!” Ngao Khiên bày ra vẻ mặt đau khổ nói.
“Hừ! Chuyện xảy ra trong tộc năm đó những tên nhãi các ngươi vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Nếu không còn chưa biết ngươi đứng về phía ai nữa đấy!” Long Đằng hừ lạnh nói.
Ngao Khiên bại trận, bất lực nói: “Đằng trưởng lão, lẽ nào chuyện đã qua lâu rồi ngài vẫn chưa buông bỏ sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!