“Tiểu… tiểu sư đệ?”
Cơ Băng Vân bị xưng hô này làm ngạc nhiên, không thể tin được nhìn về phía Diệp Viễn.
Có thể được Cơ Thương Lan gọi như vậy chỉ có duy nhất một người!
Đó chính là, Cơ Thanh Vân!
Cơ Băng Vân đánh giá Diệp Viễn hồi lâu, hoàn toàn không nhìn ra chút xíu bóng dáng nào của Cơ Thanh Vân.
Không đúng!
Hận ý ngập trời trong mắt Diệp Viễn lúc này đã đủ chứng minh mọi thứ!
Khó trách, chính mình đã cải trang kỹ càng, Diệp Viễn liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.
“Cơ… Thương… Lan!” Ba chữ này tựa như bị Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
Cả người Nguyệt Mộng Ly chấn động, cuối cùng nàng cũng biết vì sao Diệp Viễn thất thố như vậy. Người trước mặt này đã từng là đại sư huynh của Diệp Viễn, là chủ nhân hiện tại của Dược Vương Điện, Cơ Thương Lan!
Huyết hải thâm cừu của Diệp Viễn chính xác là bắt nguồn từ nam nhân này.
Một đời vất vả này của hắn chỉ là để đánh bại nam nhân trước mặt này.
Nhưng mà hiện giờ Diệp Viễn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành! Vô Tướng Cảnh của Diệp Viễn sao có thể làm đối thủ của người này?
Trong lòng Nguyệt Mộng Ly lo lắng không thôi, nàng chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này, cũng chưa từng cảm thấy bất lực như thế.
Một khuôn mặt ấm áp luôn treo nụ cười tươi rói, nhìn qua chẳng khác nào cậu nhóc nhà hàng xóm.
Cho dù là ai cũng không thể tượng tượng nam nhân này đã làm ra chuyện thí sư sát đệ đáng sợ cỡ nào.
Nhưng mà hắn lại đã làm, chuyện này từng khiến cả Thần Vực chấn động một thời gian dài.
“Đúng vậy, thật sự là không nghĩ tới, xa cách hai mươi năm, tiểu sư đệ chúng ta đã giết vậy mà có thể trở về rồi! chỉ tiếc… ngươi vẫn yếu kém như vậy!”
Trên mặt Cơ Thương Lan lộ vẻ tươi cười, nhưng vẻ miệt thị đối với Diệp Viễn cũng thể hiện đến hoàn hảo.
Nụ cười của Cơ Thương Lan đâm sâu vào lòng Nguyệt Mộng Ly và Bạch Quang.
Bọn họ hận không thể lập tức tiến lên băm vằm Cơ Thương Lan thành tám khúc.
Nhưng mà với sự cường đại của Cơ Thương Lan, chỉ sợ bọn họ còn chưa ra tay thì chính mình đã bại trước rồi.
Cơ Thương Lan có thể trở thành người đứng đầu của thánh địa siêu cấp, thực lực chắc chắn sâu không lường được.
Ngược lại là Diệp Viễn, dưới sự khinh thường rõ ràng của Cơ Thương Lan hắn lại có thể dần bình tĩnh lại.
Hai mươi năm trôi qua, thực lực của Cơ Thương Lan quả thật không gì sánh nổi.
Cơ Thương Lan của hiện tại cho Diệp Viễn một cảm giác sâu như biển, xem ra hắn đã đạt đến cảnh giới Hư Huyền, đây không phải là tin đồn vô căn cứ!
Cái gọi là cảnh giới Hư Huyền này chỉ có Thập Đại Thần Vương mới có thể chạm đến.
Cảnh giới Thần Vương gồm Thần Vương thông thường, Thần Vương đệ nhất và Thần Vương đỉnh phong, cảnh giới này được phân chia dựa trên trình độ chân ý vô thượng mà võ giả có thể lĩnh hội.
Thần đạo mười vạn năm lụi tàn, sau đó mọi người đều không thể đột phá Thần Cảnh nữa. Cái gọi là cùng tắc tư biến chính là võ giả phải dốc sức để thông hiểu thiên đạo.
Đại đạo có cả nghìn cả vạn, cho dù là cường giả Thần Cảnh cũng không dám nói bản thân có thể nắm trong tay quy tắc của đại đạo.
Thần Vương không thể đột phá Thần Cảnh thì cũng không thể ngăn họ lĩnh ngộ thiên đạo.
Khi trình độ thông hiểu của bọn hắn đối với thiên đạo đạt đến một mức độ nhất định thì sẽ từ lượng biến thành chất, đạt đến một cảnh giới huyền diệu khó lường, người đời thường gọi là cảnh giới Hư Huyền!
Tuy cảnh giới Hư Huyền vẫn là cảnh giới Thần Vương, nhưng thật ra nó đã vượt khỏi cảnh giới Thần Vương rồi.
Cảnh giới này vô cùng huyền diệu, một lời khó có thể miêu tả.
Nhưng mà cường giả đạt tới cảnh giới Hư Huyền có thể thoải mái giết chết một Thần Vương đỉnh phong trong một nốt nhạc.
Vì lẽ đó nên sự tồn tại của Thập Đại Thần Vương ở Thần Vực là vô cùng đáng sợ.
Năm đó, Dược Vương Điện gặp nguy biến, Cơ Thương Lan đã đạt đến đỉnh Thần Vương rồi, hiện giờ tiến thêm một bước bước vào cảnh giới Hư Huyền cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Diệp Viễn biết, thiên phú của Cơ Thương Lan tại võ đạo vô cùng kinh khủng.
“Đúng vậy, ta đã trở lại! Ta đã chờ ngày này hai mươi năm rồi!” Diệp Viễn thản nhiên đáp.
Đối với sự thay đổi của Diệp Viễn, Cơ Thương Lan có chút ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của hắn, tâm tính Diệp Viễn không hề trầm ổn như vậy.
Nhưng đối mặt với huyết hải thâm cừu, Diệp Viễn thế mà khống chế được phẫn nộ trong nháy mắt.
Thế nhưng đó cũng chỉ là chút ngoài ý muốn mà thôi, Cơ Thương Lan tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của chính bản thân mình.
Một tiểu sư đệ Vô Tướng Cảnh thì có khả năng nhấc lên sóng gió gì?
“Ha ha, hai mươi năm không gặp, tiểu sư đệ thay đổi thật nhiều! Nhưng mà chúng ta đã từng rất thân quen, không phải sao? Chẳng sợ ngươi thay đổi một cơ thể khác, ta cũng có thể nhận ra ngươi trong nháy mắt.” Cơ Thương Lan cười cười nói, như đang nói chuyện trong nhà.
Chẳng qua đoạn đối thoại của hai người mang theo sóng to gió lớn bên trong!
“Tiểu sư đệ của Cơ Thương Lan, không phải là Đan Đế đỉnh phong Cơ Thanh Vân sao? Hắn… hắn chưa có chết?”
“Chính là tia hy vọng cuối cùng trở thành Đan Thần - Cơ Thanh Vân? Hắn lại có thể đoạt xá sống lại, quay về Thần Vực!”
“Thực lực của Diệp Viễn này khá đáng sợ đấy, ngay cả Long Cẩm Hào cũng không thể đắc thủ! Nếu cho hắn đủ thời gian, hắn tuyệt đối xứng đáng trở thành cường địch của Cơ Thương Lan, đáng tiếc…”
Danh tiếng của Cơ Thanh Vân ở Thần Vực rất vang dội, cho dù là Yêu Vực hầu như đều biết.
Biến cố của Dược Vương Điện cũng chẳng phải bí mật gì, nhóm cường giả Thần Vực đều biết cả. Chỉ là bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, Diệp Viễn đột nhiên biến thành Cơ Thanh Vân lúc trước, ngóc đầu sống dậy.
“Hôm nay ngươi xuất hiện ở chỗ này, cho dù ngươi có nhận ra ta hay không thì cuộc chiến giữa chúng ta cũng không thể tránh khỏi!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Trong mắt người khác, Diệp Viễn là đang muốn giữ thể diện.
Nhưng đối với Diệp Viễn, ở trước mặt Cơ Thương Lan hắn không có đạo lý phải lùi bước!
Cơ Thương Lan cười ha hả nói: “Tính tình của tiểu sư đệ ta đương nhiên hiểu rõ. Chẳng qua… hiện tại ngươi chưa có đủ tư cách giao đấu với ta. Ngươi xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là lão gia hỏa kia đã giao Thần Hồn Dược Điển cho ngươi rồi nhỉ? Năm đó ta bỏ ra công sức lớn như vậy chính là vì Thần Hồn Dược Điển, không nghĩ đến lão gia hỏa kia thà chết cũng không chịu giao ra. Ai mà ngờ hai chục năm trôi qua, ông trời lại đem ngươi đến trước mặt ta lần nữa, thật sự là thế sự khó lường! Thế nào, tiểu sư đệ, hai mươi năm rồi chưa về Dược Vương Điện, ta nghĩ ngươi cũng rất hoài niệm nhỉ? Theo ta quay về một chuyến không?”
Diệp Viễn cười như không cười nhìn Cơ Thương Lan nói: “Dược Vương Điện, ta chắc chắn sẽ về! Nhưng mà trước đó, ta phải thanh lý môn hộ đã!”
Cơ Thương Lan lắc đầu thở dài: “Xem ra tiểu sư đệ ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Như nhau cả thôi, Băng Vũ, nếu tiểu sư đệ đã trở lại thì mời đệ ấy về nhà đi.”
Cơ Băng Vân biến sắc, chần chờ hồi lâu vẫn không động thủ.
Cơ Thương Lan cười lạnh: “Băng Vũ, có thể nào… ngươi cũng muốn tự ôn chuyện cùng tiểu sư đệ sao?”
Cơ Băng Vân giật mình một cái vội nói: “Vâng, đại sư huynh.”
Dứt lời, Cơ Băng Vân mở rộng thần thức, nháy mắt tập trung vào người Diệp Viễn, dùng một ngón tay chỉ vào hắn.
Hiện giờ, Cơ Băng Vân đã đạt đến Thần Vương đỉnh phong, chỉ một chiêu này cũng khiến người khác sợ hãi không thôi.
Mà Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một võ giả Vô Tướng Cảnh tầng năm mà thôi.