Trước đây Diệp Viễn vẫn ở Vô Tướng Cảnh tầng bốn, sau khi vào Hạo Thiên Tháp đi một vòng thì biến thành Vô Tướng Cảnh tầng năm.
Tuy chỉ là đột phá một tầng tiểu cảnh giới cũng không có mấy thay đổi ở tình hình trước mắt, nhưng mà Nguyễn Song Châu vẫn bị chấn động một trận.
“Ừm, không ngờ sau khi bị áp chế lại có thể thuận lợi đột phá.” Diệp Viễn chống tay đứng dậy, lạnh nhạt nói.
Bàn m ở đối diện nhìn thấy một màn này thì cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hắn có thể nhìn ra, Nguyễn Song Châu và Diệp Viễn đã ký kết khế ước linh hồn.
Một người là cường giả cảnh giới Thần Vương, vậy mà lại để cho Vô Tướng Cảnh làm chủ? Có tay sai cường đại như vậy, ít nhất cũng là sinh ra ở thánh địa siêu cấp!
Trong chớp mắt Bàn m đã liên tưởng ra rất nhiều điều.
Nếu như tộc Bạch Hổ và người của thánh địa liên kết lại, vậy thì tộc Thiên Ma Hổ cực kỳ nguy hiểm rồi!
Xem ra, phải bắt những thiếu niên này lại!
Diệp Viễn không ngờ tới, một màn vừa rồi lại làm cho Bàn m càng kiên quyết bắt bọn hắn lại!
“Hậu bối, ngươi là muốn tự đưa tay chịu trói hay là muốn lão phu ra tay?” Bàn m lạnh nhạt nói.
Nếu hắn đã đuổi kịp rồi thì tuyệt đối sẽ không thể để cho Diệp Viễn chạy thoát, cho dù Diệp Viễn có dùng thủ đoạn thông thiên gì đi nữa!
Đây là thuộc về sự tự tin của cường giả Thần Vương!
Diệp Viễn lạnh nhạt cười và nói: “Nếu có bản lĩnh vậy thì cứ đuổi đến đây thử xem!”
Bàn m vẫn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Song Châu “vù” một tiếng đã biến mất không thấy đâu nữa, thân ảnh của Diệp Viễn cũng giống như hoa trong gương trăng trong nước, dần dần biến mất trước mặt của Bàn m!
Nhìn thấy cảnh này, mặt của Bàn m và Lăng Lập Tiêu đồng thời biến sắc!
“Thiên Nhân Hợp Nhất! Làm sao có thể!” Lăng Lập Tiêu kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt của đại trưởng lão sa sầm, ra lệnh: “Đuổi theo!”
Diệp Viễn không chạy về phía tộc Bạch Hổ, hắn có thể cảm nhận được, Bàn m đã bao vây toàn bộ không gian xung quanh rồi.
Cho dù hắn có dung nhập thiên địa, Bàn m cũng có thể ép hắn ra ngoài.
Cường giả Thần Vương hiểu biết về thiên đạo cực kỳ thâm sâu, Thần Vương bình thường không thể so sánh được.
Dung nhập thiên địa ở trước mắt Thần Vương bình thường có thể là chạy trốn trắng trợn, nhưng trước mặt Thần Vương cấp cao thì không thể được!
Diệp Viễn đương nhiên sẽ không chạy về hướng tộc Thiên Ma Hổ, đó chính là tự chui đầu vào lưới!
Thế nên hắn chọn chạy về hướng giữa hai tộc đó.
Đại trưởng lão nằm mơ cũng không ngờ tới, con bài then chốt của Diệp Viễn lại là dung nhập thiên địa.
Trong lúc do dự thì Diệp Viễn đã chạy trốn đi hàng vạn dặm rồi.
Nhưng mà đại trưởng lão đã dùng thần thức đặt lên người Diệp Viễn, tuy có trễ một bước nhưng hắn đã bị theo dõi, cũng sẽ không bị cách quá xa.
Về phần Lăng Lập Tiêu cũng chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Tuy là đại trưởng lão không thể dung nhập thiên địa nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm hơn Diệp Viễn chút nào.
Hai người một người đuổi một người chạy, trong chốc lát đã vượt hơn trăm dặm.
Đại trưởng lão vừa đuổi theo vừa lo lắng không thôi. Thiên Nhân Hợp Nhất là một loại tâm cảnh đã không còn xuất hiện ở Thần Vực từ rất lâu trước đây rồi.
Dù cho hắn có hiểu biết uyên thâm cũng không ngờ được loại tâm cảnh này vậy mà lại xuất hiện trên người của một thiếu niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
“Tiểu tử này, rốt cuộc là từ đâu đến? May mà ta đuổi kịp nếu không thì ai có thể bắt được tiểu tử này? Chẳng trách ban nãy đổi thành cái tên Thần Vương kia trốn, xem ra trước đây bởi vì đi vào lãnh địa vật tổ, tiểu tử kia đã hao tổn nguyên khí rồi.”
Trong lúc Bàn m nghĩ ngợi lung tung, hai người không biết đã đuổi bao xa.
Cuối cùng tốc độ của đại trưởng lão có thực lực thâm hậu vẫn nhanh hơn một chút so với dung nhập thiên địa của Diệp Viễn!
Khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại.
“Tiểu tử, ngươi có lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất cũng tuyệt đối trốn không thoát!” Bàn m dùng nguyên lực truyền âm đi, trực tiếp truyền đến tai của Diệp Viễn.
“Lão già, có bản lĩnh thì đuổi đến đây xem!” Giọng nói của Diệp Viễn không có chút hoảng sợ nào, thậm chí còn có ý chế nhạo.
Bàn m nghe được giọng nói của Diệp Viễn, đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Đột nhiên ông dường như nhớ ra điều gì, sắc mặt liền biến sắc: “Không hay rồi! Hướng này… không phải hắn muốn vào lãnh địa tổ linh đấy chứ? Đáng chết! Chắc chắn là tiểu nữ tử Phương Tiêu kia gợi ý cho hắn! Không được, phải nghĩ ra cách để ngăn hắn đi vào!”
Bàn m đoán không sai, mục đích của Diệp Viễn chính là lãnh địa tổ linh!
Trước khi Diệp Viễn bước ra đã hỏi Phương Tiêu, trong phạm vi của tộc Thiên Ma Hổ có nơi nào mà những cường giả Thần Vương kia không dám đi vào không.
Đáp án mà Diệp Viễn có được chính là lãnh địa tổ linh.
Vùng đất tổ linh là nơi đặt bài vị tổ tiên của tộc Thiên Ma Hổ, bên trong có người canh giữ vùng đất này không ai đánh bại được.
Trong trường hợp không có sự cho phép của tộc trưởng tộc Thiên Ma Hổ mà vào trong sẽ bị giết!
Nếu không phải là người canh giữ đã đạt đến Thần Cảnh, hơn nữa người canh giữ ở lãnh địa vật tổ có thể nhờ lực lượng linh hồn tổ tiên giúp đỡ.
Lực lượng này cực kỳ kỳ lạ, tóm lại chính là ngay cả tộc trưởng vào rồi chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Diệp Viễn nghe được lãnh địa tổ linh, lập tức quyết định đi vào bên trong.
Đến lúc này, còn nghĩ về dựa vào đường cũ trở về tộc Bạch Hổ đã là chuyện không thể nào nữa rồi.
Vì vậy Diệp Viễn dứt khoát, trực tiếp dung nhập thiên địa định đi vào lãnh địa tổ linh.
Một cường giả như Bàn m, bây giờ Diệp Viễn vẫn chưa thể chống chọi được.
Tuy nguy hiểm khi bước vào lãnh địa tổ linh cực lớn nhưng mà vẫn còn một cơ hội sống sót. Còn nếu rơi vào tay Bàn m thì chỉ có con đường chết.
Vùng đất tổ linh cách lãnh địa vật tổ không quá xa, Diệp Viễn cố ý dẫn đi một vòng lớn, mới ngắm đúng nơi này. Vậy nên khi bắt đầu Bàn m cũng không phát giác ra.
Một trận xoay động không gian, thân ảnh của Diệp Viễn thoắt ẩn thoắt hiện.
Phía trước có hai tượng mãnh hổ tối màu to lớn, trong đó ẩn hiện một luồng sức mạnh lớn đến đáng sợ.
Sau khi xây lên, thì lại là một lăng tẩm to lớn, đây chính là lãnh địa tổ linh!
“Người nào, dám to gan bước vào lãnh địa tổ linh mà không có sự cho phép, còn không mau xuất hiện!”
Đột nhiên xuất hiện một đám người, Diệp Viễn lướt qua trong nháy mắt, đều là những người Đạo Huyền Cảnh. Công lực cực cao thâm, hơn nữa còn có những người đệ tử của Đạo Huyền Cảnh.
Nhưng mà những người tộc Thiên Ma Hổ này, trong mắt Diệp Viễn hoàn toàn không xem ra gì.
“Song Châu, đi xử lý bọn họ, chúng ta vào lãnh địa vật tổ!”
“Vâng, thiếu gia!”
Diệp Viễn bỏ Nguyễn Song Châu ra, đối diện với một vị Thần Vương đột nhiên xuất hiện, hai bên đều như gặp đại địch.
Nguyễn Song Châu cũng không dám do dự, trực tiếp như hổ xông vào bầy cừu, không sợ hãi giết chết hết.
Sở dĩ Thần Vương là Thần Vương, chính là bởi vì sự cách biệt với Đạo Huyền Cảnh bình thường quá lớn!
Cho dù là võ giả Đạo Huyền tầng tám trước mặt cao thủ Thần Vương cũng chỉ là lực lượng yếu kém.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!