“Ly Nhi nghe theo Viễn ca!”
Nguyệt Mộng Ly là một người rất thông minh, nàng giống như là đang đánh ra một đòn Thái Cực Quyền ném vấn đề trở ngược lại cho Diệp Viễn.
Với độ thông minh của Diệp Viễn thì làm sao lại không hiểu được ý tứ không nguyện ý của Nguyệt Mộng Ly chứ?
Hai nhà Chu, Nguyệt đồng khí liên chi, từ trước đến nay đều cùng tiến cùng lui.
Tuy là trước kia hành động của Chu Ngạn khiến cho Nguyệt Mộng Ly vô cùng khó chịu, thế nhưng dù sao hắn cũng là người thừa kế của Chu gia. Nếu như hắn chết ở trong Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh thì tất nhiên sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, càng không cần phải nói đến việc vẫn còn thêm một tên Thần Vương là Chu Bá Bình.
Có thể Diệp Viễn không để bụng, thế nhưng Nguyệt gia lại không thể không để bụng thái độ của Chu gia.
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như vậy thì tạm tha cho bọn họ một mạng! Nhưng mà, đây cũng là lần cuối cùng! Nếu như Chu Ngạn còn dám khiêu khích thì lần sau sẽ phải tiếp nhận lửa giận của ta! Ngay cả Chu gia tới cũng không cản được!”
Nhật Nguyệt Thiên Đồng đáng thương, dưới sự uy hiếp của Diệp Viễn, hắn chỉ đành phải giải trừ ảo giác cho Chu Bá Bình cùng Chu Ngạn.
Trước đó, Diệp Viễn cũng đã thu Nguyễn Song Châu vào Hạo Thiên Tháp. Nhưng mà Diệp Viễn lại phân phó cho Nhật Nguyệt Thiên Đồng kéo lại tính mạng cho hắn.
Chu Ngạn bỗng nhiên tỉnh lại từ trong huyễn cảnh, nhìn hắn có vẻ chật vật vô cùng. Đợi đến lúc hắn nhìn rõ ràng đám người Diệp Viễn thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyệt Linh Ngữ, đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Chu Bá Bình trầm như nước, hỏi.
Hiển nhiên là hắn bất tri bất giác trúng phải huyễn cảnh, hung hiểm trong đó cũng không cần nói nhiều thêm. Nhưng mà bây giờ lại gió êm sóng lặng, đương nhiên hắn muốn hỏi cho ra nhẽ.
Nguyệt Linh Ngữ nói: “Việc này nói ra rất dài dòng, tất cả đều là nhờ có Diệp Viễn. Nhưng mà Hàn Thông đã chết, nhiệm vụ của chúng ta coi như là đã hoàn thành. Đáng tiếc là Linh Tê Phá Diệt Kính đã độn không mà đi, chúng ta mất đi cơ hội cướp đoạt thần khí.”
Trong lòng Chu Bá Bình cả kinh, hắn chú ý đến đỉnh núi đã bị đánh bay một nửa thì càng kinh ngạc không thôi.
Có thể làm cho toà núi lớn như thế này bị đánh bay một nửa thì trận chiến trước đó đáng sợ đến cỡ nào?
Cho dù hắn toàn lực ứng phó cũng chưa chắc làm được điểm này.
“Hừ! Linh Tê Phá Diệt Kính độn không mà đi? Chắc không phải là người nào đó đã giấu nó đi rồi chứ?” Chu Ngạn bỗng nhiên hừ lạnh nói.
Lời vừa nói ra, Nguyệt Linh Ngữ cùng Chu Bá Bình đều biến sắc.
“Bốp!”
Một tiếng bạt tai vang lên, một cái tát này là do Chu Bá Bình đánh.
"Còn dám nói hươu nói vượn, trở về diện bích hai mươi năm! Còn nữa, cuộc thi đấu Minh Nguyệt đã lắng xuống, từ nay về sau không cho phép ngươi dây dưa với Ly Nhi nữa. Việc này ta sẽ báo cho phụ thân ngươi, nói thế nào thì hắn cũng sẽ không bác bỏ ý kiến của ta!” Chu Bá Bình lạnh lùng nói.
Chu Ngạn bị tát một cái, quai hàm đã sưng lên. Chu Bá Bình là thúc gia gia của hắn, hắn không dám làm càn, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn lại tràn đầy cừu hận.
Vẻ mặt Diệp Viễn thản nhiên, giống như là không phát hiện điều gì.
Chỉ cần hắn không tìm chết thì Diệp Viễn cũng lười tính toán với dạng người như hắn.
Sắc mặt Chu Bá Bình hơi trầm xuống, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Vừa rồi trong lời nói của Nguyệt Linh Ngữ, Chu Ngạn nghe không ra nhưng hắn thì hiểu rõ.
Nguyệt Linh Ngữ là đang cảnh cáo hắn đừng tiếp tục trêu chọc Diệp Viễn. Cục diện hiện tại có liên quan rất lớn đến Diệp Viễn.
Nói cách khác, không nên trêu vào Diệp Viễn!
Chu Bá Bình thấu hiểu rất rõ sự lợi hại của ảo cảnh. Bọn họ có thể tỉnh lại, chỉ sợ Diệp Viễn cũng không thoát khỏi liên quan.
Chu Ngạn tự cao cho mình là thiên tài, không thèm để Diệp Viễn vào mắt. Nhưng mà bây giờ Diệp Viễn chỉ cần dùng một tay cũng đã có thể bóp chết Chu Ngạn!
Ít nhất thì bọn họ không thể ra tay ở trong Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh này.
Thương thế của Chu Bá Bình cùng Chu Ngạn đều vô cùng nghiêm trọng, mà Nguyệt Linh Ngữ lại không hề có một chút thương tổn nào. Nếu như thật sự động thủ thì kết quả có thể tưởng tượng được.
Sau khi thoát khỏi bí cảnh hắn sẽ nói hết sự việc ở đây cho Chu gia biết. Lựa chọn ra sao thì đều do các trưởng lão Thần Vương cùng ra ngoài thương lượng mới được.
...
Trở lại Nguyệt gia, Diệp Viễn trực tiếp đi bế quan, còn bảy vị trưởng lão Thần Vương của Nguyệt gia, cộng thêm Nguyệt Kiếm Thu hiện đang đảm nhiệm chức gia chủ cũng tiến hành mở cuộc họp suốt một đêm.
Những tên trưởng lão Thần Vương này, mỗi một người đều ru rú ở trong nhà, đã lâu lắm rồi không hề xuất hiện trước mặt người đời.
Nhưng mà chuyện ở Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh lần này có ảnh hưởng quá lớn đối với Nguyệt gia, Nguyệt Kiếm Thu bất đắc dĩ lắm mới phải mời bọn họ ra mặt.
Nguyệt Linh Ngữ nói hết một lượt tường tận chuyến đi đến Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh lần này cho mọi người nghe.
Chỉ có chuyện ở Hoàng Lương Sơn thì nàng mới không nói tỉ mỉ.
Không phải nàng không muốn nói, mà là chính nàng cũng không biết rõ.
Từ lúc nàng rơi vào huyễn cảnh cho đến khi tỉnh lại thì trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện, chỉ có một mình Diệp Viễn biết.
Đương nhiên, nàng cũng có ý giúp Diệp Viễn giấu giếm. Rất nhiều chi tiết nhỏ nàng không hề nói ra.
Vốn nàng dự định giúp Diệp Viễn giấu diếm chuyện này, thế nhưng Diệp Viễn cứu hai người Chu Bá Bình rồi thì căn bản là chuyện này không có cách nào dối gạt được.
Mặc dù Chu Bá Bình không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng chắc chắn hắn cũng có một chút suy đoán mơ hồ về Diệp Viễn.
Tuy là loại suy đoán này không hề có căn cứ, thế nhưng loại chuyện như thế này, sợ rằng Chu gia sẽ thà giết lầm một nghìn cũng sẽ không bỏ qua một người.
“Chư vị trưởng lão, đều nói ra một chút cách đối phó đi! Rốt cuộc Nguyệt gia chúng ta nên tỏ thái độ như thế nào với Diệp Viễn.” Nguyệt Kiếm Thu trầm giọng nói.
Nói thật ra thì hiện tại chính bản thân hắn cũng đắn đo khó định. Tên Diệp Viễn này quá thần bí, căn bản là hắn sờ không thấu nội tình của Diệp Viễn.
Nếu như Diệp Viễn thực sự chiếm được Nhật Nguyệt Thiên Đồng thì hắn lại cực kỳ không cam lòng.
“Còn có thể có thái độ gì? Rất có khả năng tiểu tử này chiếm được Nhật Nguyệt Thiên Đồng, giao ra thì hắn vẫn là cô gia của Nguyệt gia chúng ta, còn không thì chính là địch nhân của Nguyệt gia!” Một trưởng lão có tính khí tương đối nóng nảy nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!