Suy đi ngẫm lại, Diệp Viễn chỉ còn một con đường để đi, đó chính là đề thăng tu vi của tâm cảnh!
Nhưng bây giờ, tâm cảnh của Diệp Viễn chỉ mới là Tâm Như Bàn Thạch trung kỳ, cho dù đạt được đến hậu kỳ thì Diệp Viễn cũng có cảm giác hy vọng để phá vỡ ảo cảnh không lớn.
Huống hồ muốn trong vòng hai ngày đạt được Tâm Như Bàn Thạch hậu kỳ thì càng là chuyện gần như không có khả năng.
Coi như là có lĩnh ngộ “Lâm” Tự Quyết, cũng không có khả năng tinh tiến nhanh đến như vậy.
Diệp Viễn cố gắng suy tính thật nhanh, trên trán bắt đầu rịn đầy mồ hôi hột. Đằng sau sự tỉnh táo của hắn là áp lực cực lớn.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, khí thế cả người đều quét sạch.
Diệp Viễn lúc này, nhìn qua giống như một người bình thường! Không có một chút nguyên lực ba động, thậm chí tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch cũng triệt để bị giải trừ!
“Nếu không có cách nào phá vỡ được huyễn cảnh, vậy thì để ta hoàn toàn bị trầm luân đi!” Diệp Viễn chậm rãi nói, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi.
...
Phía trên đỉnh núi Hoàng Lương Sơn là một mảnh bình đài.
Trên bình đài, nơi nào cũng đầy ắp người đang đứng. Những người này, mỗi một người đều nhắm chặt hai mắt, giống như đang lâm vào giấc ngủ say.
Chính giữa bình đài có một thanh niên trẻ tuổi tuấn lãng đang nhắm mắt ngồi ở trên một cái đài cao.
Bỗng nhiên, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về hướng thanh niên trước mắt.
Người thanh niên này, bất ngờ chính là Diệp Viễn đang rơi vào trong huyễn cảnh!
Lúc này Diệp Viễn cũng đồng dạng nhắm chặt hai mắt, giống như một con rối!
Bên cạnh Diệp Viễn là một người trung niên. Trong tay người trung niên này có cầm một chiếc gương, hiển nhiên là Linh Tê Phá Diệt Kính!
Cả người Hàn Thông đều run rẩy, trên khuôn mặt hiện ra thần sắc giãy dụa.
Mà sắc mặt của Diệp Viễn lại bình tĩnh, thậm chí mang theo một chút cảm giác hưởng thụ.
Trên đài cao, người thanh niên kia mỉm cười, mở miệng nói: “Người này quả không tầm thường, lại lựa chọn trục xuất chính mình! Không phải hạng người có nghị lực cực lớn thì không thể nào làm đến được một bước này! Nhưng mà nếu như vậy thì sinh cơ của ngươi cũng vô cùng mong manh! Là Niết Bàn trọng sinh, hay là trọn đời trầm luân, Bổn Tọa thật sự rất mỏi mắt mong chờ!”
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Hàn Thông bên cạnh, cười lạnh nói: “Linh Tê Phá Diệt Kính, kể ra cũng đã một thời gian dài! Mặc dù bổn tọa không còn sự anh dũng của năm đó nữa, thế nhưng cho rằng Đạo Huyền Cảnh cầm nó thì sẽ làm cho bổn tọa đi vào khuôn khổ được hay sao? Thực sự là nực cười! Xem ra, ký chủ hẳn là sinh ra giữa hai người này! Cố lên, bổn tọa rất chờ mong biểu hiện của các ngươi!”
Lẩm bẩm nói xong những lời này, thanh niên kia lại chậm rãi nhắm mắt, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trên bình đài của đỉnh núi này, đám người Nguyệt Mộng Ly, Nguyệt Linh Ngữ, Chu Bá Bình, Nguyễn Song Châu cũng đều ở trong hàng ngũ đó!
Những võ giả xông vào Hoàng Lương Sơn đều bị tên thanh niên này một lưới bắt hết!
...
Diệp Viễn hoàn toàn mở rộng tâm thần, trong nháy mắt đã bị mất phương hướng trong huyễn cảnh.
“Viễn ca, rốt cuộc huynh cũng đã tỉnh lại!” Vừa mở mắt ra, thanh âm ôn nhu của Nguyệt Mộng Ly vang lên ở bên tai.
Diệp Viễn xoa xoa cái đầu bị đau như sắp nứt ra, nói: “Ta… ta như vậy là thế nào?”
“Huynh chiếm được Nhật Nguyệt Thiên Đồng ở trong Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh, nhưng sau đó lại lâm vào giấc ngủ say, cho tới bây giờ mới tỉnh lại, thật sự là dọa chết ta rồi.” Nguyệt Mộng Ly nói.
“Cái gì? Ta… ta đã đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng?” Diệp Viễn lấy làm kinh hãi, vội vàng ngồi dậy.
Bỗng nhiên Diệp Viễn mở hai mắt ra, một bên mắt phát sinh tia sáng chói mắt, phía trên đồng tử có treo một vòng Thái Dương. Trên con ngươi của bên mắt còn lại thì treo một vầng trăng!
Bỗng nhiên Diệp Viễn thôi động mắt bên trái, chỉ nghe “Oành” một tiếng, cả căn phòng đã bị tạc thành một đống phế tích!
Một tiếng nổ này đã thu hút rất nhiều cường giả của Nguyệt gia đến đây. Diệp Viễn đồng thời thôi động cả hai mắt, một lực lượng kỳ dị khuếch tán ra, bỗng nhiên ánh mắt mọi người đờ đẫn, Diệp Viễn có cảm giác như mình có thể khống chế được mỗi một người!
Nhật Nguyệt Thiên Đồng, quá cường hãn!
Diệp Viễn mừng rỡ một cách khó hiểu, đồng thời phá giải ảo giác làm cho mọi người khôi phục lại bình thường.
“Chúc mừng Viễn ca, có Nhật Nguyệt Thiên Đồng này rồi, một ngày nào đó có thể đạt được Thần Cảnh cũng là chuyện chưa chắc không có khả năng!” Nguyệt Mộng Ly chúc mừng.
"Ha, Thần Cảnh ta cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà… có cái Nhật Nguyệt Thiên Đồng này rồi thì thời gian của Cơ Thương Lan đã không còn dài nữa!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Trong những ngày kế tiếp, Diệp Viễn chuyên tâm vào khổ tu.
Có Nhật Nguyệt Thiên Đồng, tu vi của hắn tiến triển cực nhanh. Chỉ mất mười năm mà hắn đã đột phá đến cảnh giới Thần Vương!
Sau mười năm, Diệp Viễn mang theo Nguyệt Mộng Ly đồng dạng cũng có Linh Thể đại thành giết tới Dược Vương Điện.
Diệp Viễn sở hữu Nhật Nguyệt Thiên Đồng, thực lực đáng sợ không gì sánh được, cộng thêm Nguyệt Mộng Ly có Linh Thể đại thành, Dược Vương Điện làm sao có khả năng ngăn cản được bước chân của bọn họ?
Cuối cùng, trải qua một phen đại chiến có một không hai, tay Diệp Viễn cầm thủ cấp của Cơ Thương Lan.
Đại thù đã được báo, Diệp Viễn giải quyết xong tâm nguyện cả đời, lập tức dẫn theo Nguyệt Mộng Ly du ngoạn tứ phương, thời gian trôi qua vô cùng tươi đẹp.
Cứ như vậy một năm lại một năm, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu cái Xuân Hạ Thu Đông, đôi phu thê Diệp Viễn và Nguyệt Mộng Ly đã trở thành cường giả mạnh nhất Thần Vực.
Mặc dù không đột phá được đến Thần Cảnh, thế nhưng thực lực của hai bọn họ căn bản không một ai dám trêu chọc đến.
Nhưng mà cuối cùng thọ nguyên cũng có lúc cạn, cuối cùng Diệp Viễn cùng với Nguyệt Mộng Ly đã tới ngày phải tọa hóa.
Thân hình tiều tụy của Diệp Viễn sớm đã không còn vẻ anh tuấn tiêu sái của năm đó nữa.
“Diệp Viễn ta trọn đời này có được người thê tử như thế này thì không còn cầu mong gì thêm! Cả đời này, chúng ta đã trải qua quá nhiều huyết tinh Sát Lục, hy vọng kiếp sau chúng ta có thể làm một đôi phu thê bình thường!” Thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh nhìn Nguyệt Mộng Ly nói.
Hai hàng lệ trong suốt của Nguyệt Mộng Ly rơi xuống, gật đầu nói: “Chỉ cần Viễn ca nguyện ý, Ly Nhi sẽ theo đến muôn đời!”
Dứt lời, nhục thân của Diệp Viễn cùng với Nguyệt Mộng Ly bắt đầu mục lần, cuối cùng biến thành một đống tro tàn, tiêu tán trong thiên địa.
Không biết bao nhiêu năm về sau, tại đô thành của một đất nước người phàm.
Một công chúa ra ngoài đi tuần, nàng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành! Trong chuyến đi tuần này, có một tên tiểu tử thường dân nhìn thấy được dung mạo kinh động lòng người của công chúa cho nên đã đem lòng yêu nàng.
Nhưng mà cho đến ngày tên tiểu tử thường dân kia chết đi vẫn không hề gặp lại công chúa một lần nào.
“Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa, sau đó cưới công chúa làm vợ!” Lời nói của tên tiểu tử trước khi lâm chung.
...
Lại thêm một kiếp khác, Diệp Viễn cùng với tiểu thư của một nhà thế gia vọng tộc yêu mến lẫn nhau, âm thầm hứa hẹn trọn đời.
Diệp Viễn bị gia đình này khinh thường, vì vậy hắn dứt khoát tòng quân.
Mấy năm về sau, Diệp Viễn công thành danh toại trở về, muốn cưới tiểu thư làm vợ. Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, bởi vì tiểu thư bị trưởng bối bức bách cho nên đã tự sát thân vong.
Diệp Viễn đi tới trước mộ của tiểu thư, dùng kiếm tự vẫn, hi sinh vì tình!
...
Trong nháy mắt, đã trải qua trăm kiếp luân hồi, Diệp Viễn cùng Nguyệt Mộng Ly đã hóa thân thành nhiều thân phận khác nhau, cứ kéo dài mãi gút mắc về yêu hận một đời.
Muôn đời sau, Diệp Viễn đã hoàn toàn đánh mất chính mình.
Hắn sống trong chính thế giới của mình, khi thì trở thành cường giả, khi thì trở thành phàm nhân. Thế nhưng bất kể như thế nào thì hắn đều muốn đi tìm nữ nhi trong giấc mộng kia!