“Vèo!”
Diệp Viễn cùng với Nguyệt Mộng Ly vừa mới bước ra khỏi đại trận Am Dương Nghịch Chuyển thì đột nhiên có một bóng người phát động công kích về hướng hai người bọn họ.
“Oành!”
Diệp Viễn phản ứng cực nhanh, tế xuất ra Hạo Thiên Tháp, trực tiếp đuổi giết theo đạo thân ảnh kia.
Thực lực của nam tử áo bào xanh kia không kém, đã đạt đến Đạo Huyền Cảnh.
Nhưng mà dưới sự trấn áp của Hạo Thiên Tháp vẫn là trực tiếp bị tàn phá.
Lông mày Diệp Viễn cau lại nói: "Bên trong Hoàng Lương Sơn này vẫn có những người khác sao?”
Nam tử áo bào xanh lam này căn bản cũng không phải là những người đã ở bên ngoài khi trước, cho nên Diệp Viễn hết sức kỳ quái.
Nguyệt Mộng Ly nói: "Danh tiếng của Hoàng Lương Sơn là đến từ một giấc mộng của Hoàng Lương! Không gian bên này có huyễn cảnh vô cùng lợi hại. Ngay cả cường giả Thần Vương cũng có khả năng lâm vào trong huyễn cảnh! Ở không gian này, tùy thời tùy nơi đều có thể lâm vào huyễn cảnh, một khi không có cách nào tự kiềm chế được thì sẽ vĩnh viễn trầm luân ở bên trong huyễn cảnh mà trở thành một cái xác không hồn.”
Diệp Viễn kinh ngạc không thôi, có thể khiến cho Thần Vương trầm luân vào thì huyễn cảnh này phải cường đại đến mức nào?
Nghe nói Nhật Nguyệt Thiên Đồng có thể thấy rõ hết thảy mọi thứ một cách vô căn cứ, có thể khiến cho người ta vĩnh viễn bị trầm luân, xem ra cũng không phải nói chơi.
Khó trách tất cả mọi người đều cho rằng Nhật Nguyệt Thiên Đồng ở tại Hoàng Lương Sơn, thì ra là vì nguyên nhân này.
Diệp Viễn phóng mắt nhìn một lượt thì phát hiện trong núi ẩn ẩn có mấy người đang chuyển động, xem ra đều là võ giả triệt để bị sa vào trong huyễn cảnh.
Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh tồn tại ít nhất cũng đã mười vạn năm, cho dù là ba trăm năm mới mở ra một lần thì cái Hoàng Lương Sơn này cũng đã tích lũy những cái xác không hồn với số lượng vô cùng đáng sợ.
Dù sao thì mỗi lần mở ra đều sẽ có vài người ôm tâm lý may mắn tự cho rằng mình có thể đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng. Nhưng mà cuối cùng vẫn là bị vây hãm tại đây.
“Nguyệt gia đã cấm đệ tử của mình tiến vào Hoàng Lương Sơn rồi, thế nhưng mà mỗi lần bí cảnh được mở ra thì vẫn có người đi vào.” Thần sắc Nguyệt Mộng Ly ảm đạm nói.
Những cái xác không hồn này có không ít người là tộc nhân của nàng, khi nàng thấy được tự nhiên nội tâm không hề dễ chịu chút nào.
Diệp Viễn an ủi: “Có lẽ sau khi đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng là có thể giải cứu được bọn họ.”
Màn sáng chớp động một lúc, lại có người bước ra từ đại trận m Dương Nghịch Chuyển, chính là đám người Hàn Thông!
Bọn hắn tiến vào đại trận trước Diệp Viễn, nhưng lại đi ra chậm hơn so với Diệp Viễn.
Nhìn thấy Diệp Viễn, trên mặt đám người Hàn Thông cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Hàn Thông bất thiện nhìn về phía Diệp Viễn, đang muốn động thủ thì màn sáng lại bắt đầu chớp động, Nguyệt Linh Ngữ cũng đã bước ra khỏi đại trận.
Hàn Thông thầm tiếc nuối, nếu như Nguyệt Linh Ngữ đi ra chậm một chút nữa thì hắn có thể ra tay bắt được Diệp Viễn.
Chuẩn thần khí trong tay Diệp Viễn cũng khiến hắn thèm thuồng vô cùng.
“Chúng ta đi!”
Hàn Thông hừ lạnh một tiếng, mang theo mọi người biến mất trong nguyệt sắc.
Phía trước, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt nguyên lực chấn động cường đại, hiển nhiên là bọn người Hàn Thông cùng những cái xác không hồn kia đang giao thủ với nhau.
Không bao lâu sau, Chu Bá Bình cũng mang Chu Ngạn đi ra khỏi đại trận. Dựa theo thời gian thì cũng có thể đoán được thực lực của Chu Bá Bình vẫn còn kém hơn Nguyệt Linh Ngữ một bậc.
“Chúng ta cũng xuất phát đi lên đỉnh núi thôi, mọi người coi chừng một chút, đừng để trúng phải huyễn cảnh. Trên Hoàng Lương Sơn, cường giả Thần Vương cũng không có cách nào phi hành, chúng ta chỉ có thể đi bộ. Mười vạn năm qua, chưa từng có ai có thể đi đến được đỉnh núi, cũng không biết chúng ta có thể đến nơi được hay không.” Sắc mặt Nguyệt Linh Ngữ ngưng trọng nói.
Sau lưng bọn họ vẫn còn rất nhiều võ giả có thực lực cường đại đang xông trận, nhưng mà tự bọn họ có thể thoát ra được hay không thì phải xem vận mệnh của chính họ rồi.
Trong mảnh không gian này, ngay cả cấp độ cường giả như Nguyệt Linh Ngữ cũng không nhất định có thể tự bảo vệ mình thì làm gì có tinh lực mà đi quản chuyện của những người khác.
Trên đường đi đều là hai người Chu Bá Bình và Nguyệt Linh Ngữ mở đường, đám người Diệp Viễn thì lại vô cùng nhàn nhã.
Nhưng mà Diệp Viễn phát hiện, hình như cảnh sắc ven đường đều giống nhau như đúc, cứ một mực như vậy không hề thay đổi gì.
Hắn vẫn luôn duy trì tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, có thể tin chắc rằng chính mình không bị xuất hiện ảo giác. Thế nhưng mà cảnh sắc ven đường lại cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ không chân thực.
Kỳ thật, sau khi tiến vào Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh, trong nội tâm Diệp Viễn vẫn luôn có cảm giác vô cùng kỳ quái.
Thế nhưng kỳ quái ở điểm nào thì chính hắn cũng không nói ra được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Nguyệt Linh Ngữ biến sắc, trầm giọng nói: “Không tốt, hình như chúng ta đã bị sa vào từng lớp vòng vây! Có mấy đạo khí tức vô cùng cường đại, Chu Bá Bình nhớ chú ý ứng đối.”
Mặt của Chu Bá Bình cũng trầm như nước, nhẹ nhàng gật đầu nói với Chu Ngạn: “Ngạn Nhi, giữa những cái xác không hồn này có cả cường giả Thần Vương, một lát nữa có khả năng ta sẽ không có cách nào phân tâm, tự ngươi phải coi chừng!”
Chu Ngạn gật đầu nói: “Thúc công cứ yên tâm, Ngạn Nhi biết rõ chừng mực!”
Nguyệt Linh Ngữ không quay đầu lại, nhưng cũng phân phó với Nguyệt Kiếm Phong: “Kiếm Phong, giao Diệp Viễn và Ly Nhi cho ngươi!”
“Vâng!” Nguyệt Kiếm Phong trầm giọng nói.
Rất nhanh, trong rừng cây lờ mờ xuất hiện một nhóm hắc ảnh lớn.
Khí tức của nguyên một đám hắc ảnh này đều vô cùng cường đại, thậm chí có hai tên đã đạt đến cảnh giới Thần Vương!
Sắc mặt Nguyệt Linh Ngữ lạnh lẽo, trong phút chốc đánh ra một chưởng.
“Oành!”
Một chưởng của Thần Vương có khí thế khiến cho người ta sợ hãi vô cùng, trực tiếp đuổi giết một mảnh hắc ảnh có thực lực yếu kém.
Chu Bá Bình cũng không cam lòng yếu thế, đột nhiên bộc phát Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng, đồng dạng diệt sát cả một mảng lớn.
Nhưng mà, những cái xác không hồn ở xung quanh thật sự rất nhiều, hơn nữa những tên có thực lực cường đại kia cũng tránh được công kích của hai người bọn họ.
Nguyệt Kiếm Phong, Chu Ngạn, Nguyệt Mộng Ly, nguyên một đám như lâm vào đại địch, đều chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên Diệp Viễn lên tiếng, hiển nhiên là lộ ra thần sắc bất hòa.
Ánh mắt Chu Ngạn lạnh lùng quét qua, trách mắng: “Nhiều cái xác không hồn như vậy, chẳng lẽ mắt ngươi mù rồi sao?”
“Cái xác không hồn? Ở đâu ra mấy cái xác không hồn?” Diệp Viễn vẫn không đếm xỉa tới nói.
Trong nội tâm của Nguyệt Linh Ngữ cùng Chu Bá Bình không khỏi cả kinh, mỗi người đều tự mình nhắm mắt lại, vận chuyển nguyên lực cùng hồn lực tới mức cực hạn. Lúc mở mắt ra lại thì vẫn có rất nhiều cái xác không hồn vây quanh bọn họ như cũ.
Đây không phải là ảo giác!
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Chúng ta đã bị lâm vào từng lớp vòng vây!” Nguyệt Linh Ngữ nói với Diệp Viễn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!