"Đùa… đùa gì vậy chứ? Vô Tướng Cảnh đến Đạo Huyền Cảnh, cứ như vậy mà đột phá sao?”
“Gặp quỷ rồi! Sự chênh lệch giữa hai cảnh giới này gần như là tổng của các cảnh giới trước đó cộng lại, dạng công pháp gì mà có thể tăng phúc lớn như vậy?”
“Lần này, Diệp Viễn gặp nguy hiểm rồi! Tên Lâm Siêu kia chỉ mới Vô Tướng Cảnh mà đã đáng sợ như thế, hiện tại lại đột phá đến Đạo Huyền Cảnh, chẳng phải là muốn nghịch thiên hơn nữa sao?”
Màn đột phá của Lâm Siêu khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.
Một cái rào cản khó có thể vượt qua được vậy mà lại bị vượt qua một cách nhẹ nhàng như vậy, rất nhiều người không cách nào tiếp thu nổi.
Huyết quang khắp bầu trời, miệng vết thương trên người Lâm Siêu bắt đầu khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Từng võ giả dưới đài đều kinh hãi không thôi, vừa rồi Diệp Viễn cuồng oanh lạm tạc như vậy, cho dù Lâm Siêu không chết thì cũng xác định một điều chắc chắn là chịu thương thế cực kỳ nặng.
Nhưng mà bây giờ, cứ như vậy mà đã khôi phục như cũ rồi sao?
Tên Lâm Siêu này nhất định là một tên biến thái!
Lúc này, ánh mắt Lâm Siêu lộ ra màu đỏ tươi, có cảm giác như đang ở một trạng thái bùng nổ.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, cười như điên nói: “Thế nào, Diệp Viễn! Hiện tại, đến lượt ngươi tiếp nhận phán quyết của ta rồi! Còn nữa, câu nói kia ta đã nhớ kỹ, ta nhất định sẽ đoạt được nữ nhân của ngươi!”
Diệp Viễn vẫn làm một dáng thong dong, uy thế kinh người kia của Lâm Siêu căn bản không có nửa điểm ảnh hưởng gì đến hắn.
Nghe thấy lời nói của Lâm Siêu, ánh mắt Diệp Viễn lạnh lẽo, nhưng vẫn khẽ cười nói: “Đây chính là lá bài của ngươi sao? Vẫn là khiến cho ta có chút thất vọng đấy!”
Lâm Siêu vung loan đao lên, cười lạnh nói: “Bớt làm bộ làm tịch đi! Vì để luyện thành Huyết Thần Biến, mười năm này ta đã phải nhận biết bao nhiêu dằn vặt, mỗi một ngày đều sống không bằng chết! Mà cũng đều là vì để tìm ngươi báo thù! Bây giờ ta đã đột phá Đạo Huyền Cảnh, uy lực của Tà Vân Huyết Đao ít nhất cùng được đề thăng gấp trăm lần! Lần này, ta xem ngươi dùng cái gì để chống đỡ!”
Sau khi đột phá, sự tự tin của Lâm Siêu trỗi dậy. Ít ra khi đối mặt với Vô Tướng tầng một như Diệp Viễn thì lòng tin của hắn dư thừa.
Căn bản là hắn nghĩ không ra, Diệp Viễn sẽ dùng dạng thủ đoạn gì để ngăn cản được Tà Vân Huyết Đao của hắn. Ngay cả biến thân thành thân thể bán Long, cũng không có khả năng!
Nguyệt Kiếm Thu nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng hiện lên vẻ u sầu không thôi.
Tên Lâm Siêu này quá tà tính, nếu quả thật để cho hắn thắng được thì cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Vừa rồi biểu hiện của Diệp Viễn đã để cho hai mắt hắn tỏa sáng. Hắn thật sự không biết sức chiến đấu của Diệp Viễn lại mạnh đến như vậy!
Chỉ là Lâm Siêu đã đột phá Đạo Huyền, cả người đều có biến hóa lớn, dựa vào thân thể bán Long của Diệp Viễn cũng không thể nào là đối thủ của hắn.
Còn có mấy người dưới đài kia, Nguyệt Kiếm Thu cũng phải đề cao cảnh giác, âm thầm phân phó người trong tộc tăng mạnh đề phòng.
Mấy người kia ẩn giấu quá kỹ, có thể xen lẫn trong đám võ giả phổ thông, thật không tầm thường chút nào, ngay cả hắn cũng không chú ý đến.
Nhưng mà Diệp Viễn lại có thể liếc mắt đã nhìn ra được từ giữa vô số võ giả ở đây, thật không biết tên tiểu tử này làm cách nào phát hiện ra.
Lúc này, hắn không khỏi nhìn về phía Nguyệt Mộng Ly, phát hiện Nguyệt Mộng Ly vẫn bình tĩnh trước sau như một.
“Ly Nhi, lẽ nào con không hề lo lắng cho Diệp Viễn? Hay là hắn có lá bài gì chưa dùng tới chăng?” Nguyệt Kiếm Thu nói.
Nguyệt Mộng Ly lắc đầu nói: “Nữ nhi không biết lá bài của Viễn ca là gì, thế nhưng… chắc chắn huynh ấy không thể nào thua!”
Nguyệt Kiếm Thu thật hết cách rồi, loại tín nhiệm không hề có căn cứ này không đáng tin cậy chút nào.
Thật sự hắn nghĩ không thông, Vô Tướng tầng một như Diệp Viễn thì có thể dùng thủ đoạn gì để đánh bại được Lâm Siêu.
Diệp Viễn nhìn Lâm Siêu, tràn đầy sự thương hại nói: “Lâm Siêu, căn bản ngươi và ta không phải người của cùng một thế giới. Cái gọi là lòng tự trọng kia của ngươi, căn bản là không đáng để nhắc tới ở trước mặt ta! Nếu ngươi đã muốn nhìn thì ta sẽ để cho ngươi xem một chút như thế nào mới được gọi là thiên tài chân chính!”
Diệp Viễn vẩy một cái, Tinh Nguyệt Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cứ như vậy mà nắm Tinh Nguyệt Kiếm chỉ về phía Lâm Siêu.
Rõ ràng trên người Diệp Viễn không hề truyền ra nửa điểm khí tức nguy hiểm nào, nhưng không biết vì sao, tóc gáy toàn thân Lâm Siêu đều dựng ngược lên.
Lâm Siêu cắn răng, huyết khí trên người hắn phóng lên cao một lần nữa, uy áp Đạo Huyền Cảnh cuồng bạo tập trung vào trên loan đao của hắn.
Khí tức kinh người khiến cho những võ giả dưới đài đều không tài nào mở mắt nổi!
Mỗi một nhất động nhất tĩnh này, cho thấy một sự tương phản cực kỳ mãnh liệt.
Khí thế Lâm Siêu kinh người, một đao bổ xuống này giống như bất luận là thứ gì cũng có thể chém thành hai khúc.
Mà Diệp Viễn thì không hề có một điểm khí thế, phảng phất như toàn bộ thế giới xung quanh hắn đều trầm tĩnh lại.
Nhưng mà, chỉ có một mình Lâm Siêu mới có thể cảm nhận được sự uy hiếp từ Diệp Viễn!
Trong mắt người khác thì Diệp Viễn chính là đang cố làm ra vẻ, căn bản không có nửa điểm uy hiếp, bởi vì bọn họ không thể nào cảm nhận được.
“Diệp Viễn đang làm cái gì vậy? Bày ra dạng tư thế này để làm gì, căn bản không có đến nửa điểm uy hiếp nào!”
Đao thế của Lâm Siêu đã thành, Nguyệt Kiếm Thu cũng không bình tĩnh được nữa.
Ngay lúc đó, rốt cuộc Diệp Viễn cũng đã có động tĩnh.
“Hô...”
Trên người Diệp Viễn bỗng nhiên tản mát ra hai loại khí tức hoàn toàn khác biệt, một đen một xanh.
Hai đạo khí tức này vây quanh Diệp Viễn, mãnh liệt xoay tròn tạo thành một cơn lốc xoáy!
Vòng xoáy này càng ngày càng mạnh, dần dần hình thành một trận bão táp.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Kiếm Thu lộ ra vẻ hoảng sợ!
“Cái này... cái này là...”
Lâm Siêu không thèm để ý nhiều đến như vậy, đao thế của hắn đã thành, đột nhiên bổ ra một đao mang theo huyết quang sắc bén không gì sánh được, thẳng hướng về phía Diệp Viễn.
“Tạch tạch tạch...”
Dưới một đao này của hắn, đại trận phòng hộ trên lôi đài lại xuất hiện một vết nứt!
Có thể tưởng tượng được, uy lực một đao này mạnh bao nhiêu!
Nguyệt Kiếm Thu thấy vậy thì không khỏi biến sắc, lạnh lùng nói: “Nhanh chóng gia trì trận pháp, nếu không đại trận sẽ lập tức bị đổ nát!”
Thật ra, không cần đến sự phân phó của hắn thì hai gã cường giả Trận Đế của Nguyệt gia đã tung người nhảy ra, đánh vô số pháp quyết về phía đại trận.
Rất nhanh, đại trận đã được củng cố.
Trận sư của Nguyệt gia cũng không ngờ rằng, trận chiến cuối cùng của cuộc thi đấu Minh Nguyệt lại đánh tới loại trình độ này, ngay cả đại trận mà bọn họ bố trí cũng gần như không chống đỡ nổi.
Thực lực của hai gã cường giả Trận Đế này rất mạnh, dưới sự củng cố của bọn họ, đại trận đã không xảy ra đổ nát nguy hiểm.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đao của Lâm Siêu cũng đã đến cách Diệp Viễn chỉ còn một trượng.
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười khoái ý khi được báo thù, chiêu thức của Diệp Viễn chưa thành, hắn tin chắc một đao này tuyệt đối có thể chém Diệp Viễn thành hai khúc!
Còn không thì ít nhất cũng khiến cho Diệp Viễn ngã gục vì bị trọng thương!
Chỉ cần có thể thắng được trận đấu này thì Lâm Siêu hắn sẽ là người chiến thắng!
Nhưng mà, ngay thời điểm thân đao của hắn còn cách Diệp Viễn ba thước thì hắn hoảng sợ phát hiện, Loan đao của hắn không có cách nào để tiến tới trước được nữa!