“Thơm quá! Đây chính là mùi hương của Ly Hồn Đan sao?”
Mùi thuốc nồng đậm phiêu tán theo gió chui vào trong mũi của mỗi người, thấm đến tận ruột gan.
Trên mặt bàn, một viên đan dược hình quả cầu thủy tinh nằm lặng lẽ trong bình ngọc.
Một đám Đan Đế nhìn thấy đan dược đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Siêu phẩm! Siêu phẩm Ly Hồn Đan!” Có Đan Đế cả kinh kêu lên.
Ngay cả thứ tàn phẩm những Đan Đế này cũng không luyện chế ra được, nhưng thiếu niên Đan Tôn sơ kỳ trước mắt này lại luyện chế ra siêu phẩm Ly Hồn Đan, đây cũng quá mức yêu nghiệt đi?
Mặc dù Ly Hồn Đan chỉ là đan dược cấp tám. Nhưng luận độ về độ khó luyện chế thì tuyệt đối còn khó hơn so với đại đa số đan dược cấp chín!
Thậm chí theo một số trình độ nào đó nó còn khó luyện chế hơn so với cả đan dược cấp chín thượng phẩm!
Bằng không thì một Đan Đế đỉnh phong như Quyền Tinh Tử sao có khả năng không thể luyện chế được?
“Ầm!”
Diệp Viễn nhẹ nhàng chuyển động thân hình, nhưng dưới chân lại đứng không vững, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất. Rất may hắn đã kịp tựa vào bàn mới không bị té ngã.
Nguyệt Mộng Ly biến sắc, sải rộng một bước nhảy tới bên cạnh Diệp Viễn đưa tay ra đỡ lấy hắn.
“Diệp Viễn, chàng không sao chứ?” Nguyệt Mộng Ly thân thiết hỏi.
Diệp Viễn lắc đầu, bộ dạng có khí mà không có lực nói: “Không có việc gì, chỉ là hơi thoát lực một chút.”
Dựa vào cảnh giới hiện nay của Diệp Viễn, để có thể luyện chế được Ly Hồn Đan xác thực có hơi miễn cưỡng. Hơn nữa trong quá trình luyện chế, hắn một mực áp chế hồn lực ở mức Đan Tôn sơ kỳ, điều này sẽ khiến cho hắn càng bị áp lực mạnh mẽ.
Thật ra cường độ hồn lực hiện nay của Diệp Viễn đã vượt xa khỏi giới hạn Đan Tôn sơ kỳ. Nếu như toàn lực bạo phát để luyện chế Ly Hồn Đan thì cũng sẽ không cần phải khổ cực đến như thế.
Chỉ là có một vài chuyện không nên triển lộ ra ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Sợ là có lão hồ ly Quyền Tinh Tử này ở đây thì chỉ cần hơi lộ ra một cái chân ngựa cũng sẽ bị nhìn ra ngay. Cho nên trong quá trình luyện chế, Diệp Viễn vẫn luôn một mực cẩn thận từng li từng tí.
“Đan dược đã được luyện chế hoàn tất, không biết các vị có cảm thấy điểm nào đáng nghi hay không?” Diệp Viễn nói với mọi người.
“Không có! Một lần mà đã luyện chế một cách hoàn mỹ! Nói thật, được chứng kiến Diệp tiểu huynh đệ luyện đan, lão hủ cảm giác tuổi tác đã dày một xấp như thế này coi như sống thật uổng phí!” Một vị Đan Đế lắc đầu nói.
“Thủ pháp luyện chế, phối hợp linh dược đều giống với đan phương như đúc! Cho dù có cái gì mờ ám thật thì rất xin lỗi, thứ cho lão hủ không nhìn ra.” Một vị khác Đan Đế nói.
“Nếu phải nói ra thì chính là do công lực của ta chưa tới! Thuật luyện dược của Diệp tiểu huynh đệ mà lại để cho người ta xem như thế là đủ rồi! Lão hủ bội phục! Không biết, Quyền Tinh Tử đại nhân có cảm tưởng như thế nào?”
Sử dụng Bát Quái Du Long Bí Thuật đến truyền thuyết cảnh, nếu những gã Đan Đế kia còn nhìn không ra được sự chênh lệch thì chính là một đám ngu xuẩn.
Có một vài đan dược, không phải là dựa vào phương thuốc là có thể luyện chế được.
Khi đan dược có kết cấu phức tạp tới trình độ nhất định thì các luyện dược sư sẽ so đấu với nhau về công lực luyện chế cùng với lý giải về dược lý.
Rất hiển nhiên, ở những phương diện này thì bọn họ và Đan Tôn sơ kỳ như Diệp Viễn lại có sự chênh lệch quá lớn!
Quyền Tinh Tử thâm ý sâu sắc, liếc mắt nhìn Diệp Viễn, chậm rãi mở miệng nói: "Tất nhiên là không có vấn đề, thực sự không nghĩ tới, thuật luyện đan của tiểu bằng hữu lại xuất thần nhập hóa đến không ngờ! Nhìn cách luyện chế của tiểu bằng hữu, lão hủ lại nghĩ đến một thiên tài luyện dược sư khác.”
Chúng Đan Đế cả kinh, có người mở miệng nói: "Người mà đại nhân nói đến chẳng lẽ là... Thanh Vân Tử đại nhân?”
Nguyệt Mộng Ly nghe được cái tên này, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp, sắc mặt trở nên khó coi.
Cũng may, sắc mặt của người khác cũng rất khó nhìn, cho nên sắc mặt của Nguyệt Mộng Ly cũng không có gì đáng để người ta chú ý đến.
Mà Diệp Viễn lại làm ra vẻ như không quan tâm, giống như họ đang nói đến một người khác.
Quyền Tinh Tử gật đầu, nói: “Tuy rằng nói Dược Vương Điện không có cách gì đối phó được với công hội luyện dược sư của chúng ta, thế nhưng tạo nghệ đan đạo của Thanh Vân Tử thật sự kinh thế hãi tục! Nhưng mà ta thấy sợ rằng thành tựu trong tương lai về thuật luyện dược của Diệp tiểu bằng hữu sẽ càng trên cả Thanh Vân Tử!”
Tất cả chúng Đan Đế đều giật mình, không khỏi dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Lời này được chính miệng phân hội trưởng đại nhân của công hội luyện dược sư nói ra, hiển nhiên phân lượng không hề tầm thường!
Đây là đang vô cùng ca ngợi Diệp Viễn, với câu nói này của Quyền Tinh Tử thì đã đủ để khiến cho Diệp Viễn danh chấn Thần Vực!
Diệp Viễn cười cười, nói: “Đan đạo sao? Đây chỉ là việc mà ta kiêm chức thêm mà thôi, thứ Diệp mỗ truy cầu chính là vô thượng võ đạo! Nếu như tiền bối muốn mời ta gia nhập vào công hội luyện dược sư thì tốt hơn là đừng mở miệng.”
Lời vừa nói ra, cả đám Đan Đế đều chết lặng, bao gồm cả Quyền Tinh Tử ở trong đó.
Kiêm chức... mà đã có trình độ như thế này, vậy những người chuyên trách luyện dược sư như bọn họ chẳng phải là nên tìm khối đậu hũ đập đầu mà chết đi cho rồi?
Giả vờ, không phải là nên giống thế này sao!
Tức chết người không đền mạng thì sao?
Nhưng mà bọn họ không biết, đây xác thực chính là ý tưởng hiện tại của Diệp Viễn.
Thực lực đan đạo có mạnh hơn nữa thì cũng không thể giúp hắn báo thù được.
Chỉ có báo thù xong, hắn mới có thể đặt toàn bộ thể xác và tinh thần vào trên đan đạo.
Lương Nguyên đứng bên cạnh Quyền Tinh Tử, lúc này đã không biết nên nói cái gì.
Thần sắc kiêu căng trên người hắn lúc vừa mới bắt đầu, bây giờ đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Quan sát quá trình luyện đan của Diệp Viễn, nội tâm hắn ngoại trừ khiếp sợ ra thì vẫn chỉ có khiếp sợ!
Tuổi của hắn còn lớn hơn Diệp Viễn không ít, nhưng sự chênh lệch giữa hai người, đơn giản là đom đóm với ánh trăng.
...
Một câu nói của Diệp Viễn đã ngăn cản được Quyền Tinh Tử, kết quả cuối cùng tất nhiên là tan rã trong không vui.
Đêm đó, Diệp Viễn đã khôi phục lại trạng thái tột cùng, lập tức dẫn Nguyệt Mộng Ly bế quan.
Trải qua trận xem lễ lần này, Nguyệt Kiếm Thu đối càng thêm tin tưởng cái suy đoán kia, không còn nghi ngờ gì nữa.
Có lẽ, Nguyệt Mộng Ly theo Diệp Viễn chính là một sự lựa chọn tốt.
Kết thân gia với Thập Đại Thần Vương chính là chuyện mà rất nhiều gia tộc nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Tồn tại của Thập Đại Thần Vương ở Thần Vực quá mức đặc thù.
Hơn nữa căn cứ vào lời nói của Diệp Viễn, nếu như bệnh của Nguyệt Mộng Ly có thể được trị tận gốc thì thành tựu trong tương lai sẽ không thể nào định lượng nổi!
E rằng, tương lai của Nguyệt gia còn phải nhờ vào Nguyệt Mộng Ly.
Nghĩ được như thế cho nên Nguyệt Kiếm Thu cũng không có quá nhiều mâu thuẫn tâm lý đối với việc hai người ở cùng một phòng, cứ như vậy mà mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Còn về phần Diệp Viễn có thể là người chiến thắng trong cuộc thi đấu Minh Nguyệt hay không thì không phải là chuyện hắn có thể chi phối.
Nhưng mà thật sự hắn vẫn không coi trọng Diệp Viễn cho lắm.
Dù sao thì cảnh giới của Diệp Viễn vẫn còn quá thấp.
Lần này có không ít đệ tử của những thế lực lớn đến tham gia cuộc thi đấu Minh Nguyệt. Bên trong có một vài người nổi danh đã đột phá đến Đạo Huyền Cảnh!
Đạo Huyền tầng một đấu với Vô Tướng tầng một, Nguyệt Kiếm Thu thật sự là nghĩ không ra Diệp Viễn sẽ dùng dạng thủ đoạn gì để chiến thắng.
Nhưng Diệp Viễn ở cùng một phòng với Nguyệt Mộng Ly lại không hề có quá nhiều tâm tư kiều diễm.
Trạng thái của Nguyệt Mộng Ly thật sự đã vô cùng tồi tệ.
Những năm gần đây, Nguyệt Mộng Ly vẫn một mực dùng Thanh Linh Dung Tâm Dịch để tẩm bổ thần hồn. Thanh Linh Dung Tâm Dịch có thể làm cho thần hồn càng thêm lớn mạnh, có thể chính vì vậy mà hai loại linh thể sẽ tranh đoạt nhau càng thêm kịch liệt.