Nhìn thấy bóng hình của người đã khiến cho nàng ăn không ngon ngủ không yên kia, trong chốc lát Nguyệt Mộng Ly lại có chút ngây người.
Không có một ai biết được mấy năm qua Nguyệt Mộng Ly đã sống như thế nào.
Nỗi thống khổ thần hồn bị xé rách, người thường khó có thể tưởng tượng.
Mỗi lần khi Nguyệt Mộng Ly đau đớn thì cái đạo thân ảnh cao ngất kia sẽ xuất hiện ở trong đầu của nàng.
Chính là Diệp Viễn đã cho nàng dũng khí để sống sót!
Nàng chuyển động nhẹ nhàng một cái, vòng tay đã ôm chầm lấy eo của Diệp Viễn.
“Cuối cùng ta cũng đã đợi được chàng!”
Rất bình tĩnh, không có nhiều lời tâm tình, cũng không hề giống với những nữ nhi bình thường khóc lóc kể lể.
Nguyệt Mộng Ly, vẫn luôn là một tiên tử không dính khói bụi trần gian.
Chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy thôi thì đã bao hàm toàn bộ.
Tưởng niệm, cực khổ, bàng hoàng, kiên trì, đưa tay xua mây thấy được ánh trăng, đều ở trong một câu nói này.
Diệp Viễn đến đây, vậy là quá đủ rồi!
Tất cả, đều đã không còn quan trọng nữa.
Được giai nhân ôm chầm lấy, Diệp Viễn sinh ra cảm giác vô cùng thỏa mãn. Trong lòng hắn không khỏi thở dài một tiếng, đưa tay ôm lấy Nguyệt Mộng Ly.
“Ừm, ta đã đến, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.” Diệp Viễn nhẹ giọng nói.
“Khụ khụ...” Phía sau Diệp Viễn bỗng nhiên truyền đến vài tiếng ho khan.
Nguyệt Mộng Ly cả kinh, bây giờ nàng mới phát hiện sau lưng Diệp Viễn chính là phụ thân.
Nguyệt Kiếm Thu đứng nhìn Diệp Viễn từ phía sau, ánh mắt có chút bất thiện.
Diệp Viễn cũng không thèm để ý ánh mắt của hắn, tiếp tục ôm Nguyệt Mộng Ly không hề có ý muốn buông ra.
Sắc mặt Chu Ngạn xám ngắt, ánh mắt tràn ngập sự căm hận nhìn về phía Diệp Viễn.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng với Nguyệt Mộng Ly, có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng mà bây giờ Nguyệt Mộng Ly giống như viên ngọc Minh Nguyệt đã bị Diệp Viễn ôm trong lòng.
Nguyệt Mộng Ly chưa từng đối xử với hắn như vậy?
Sự ghen ghét Diệp Viễn trong lòng Chu Ngạn đã không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được nữa.
Nhưng hắn vừa nghĩ tới Hồn Võ Thần Vương thì trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
“Ngươi… ngươi chính là Diệp Viễn? Ngươi đã là Thiên Khải tầng chín đỉnh phong, điều này làm sao có thể?”
Lúc này, âm thanh kinh ngạc của Chu Thiến Như vang lên, đánh vỡ không khí gượng gạo trong sân.
Trước đó nàng còn dự đoán nhiều nhất Diệp Viễn cũng sẽ không đạt đến cảnh giới Thiên Khải. Nhưng thời điểm Diệp Viễn đứng ở trước mặt nàng thì đã là Thiên Khải Cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể bước vào Vô Tướng Cảnh!
Tốc độ tu luyện bực này cũng không khỏi quá khủng bố đi?
Lúc này, Chu Ngạn cũng đã phát hiện cảnh giới của Diệp Viễn, con ngươi lập tức co rụt lại.
Suy đoán của Chu gia về Diệp Viễn là rất có khả năng hắn chính là con riêng của Hồn Võ Thần Vương, lẽ nào… cái suy đoán này là thật?
Hắn biết, thời điểm Diệp Viễn vừa mới phi thăng chỉ có thực lực mới bước chân vào Thần Du Cảnh mà thôi.
Lúc này cũng chỉ mới có thời gian sáu bảy năm mà Diệp Viễn đã xông phá được ba đại cảnh giới! Loại tốc độ tu luyện này thật sự hết sức đáng sợ!
Nhớ lại năm đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Viễn thì Diệp Viễn vẫn chỉ là như một con kiến hôi ở trước mặt hắn.
Nhưng chỉ mới trải qua bảy tám năm mà Diệp Viễn đã có khuynh hướng đuổi kịp hắn, điều này khiến cho Chu Ngạn có cảm giác áp bách cực lớn.
Một tên thổ dân dưới hạ giới, nếu như không có sự tương trợ của đại năng Thần Vực thì làm sao có thể tu luyện nhanh đến như vậy?
“Hừ! Thiên Khải Cảnh đỉnh phong thì thế nào, dựa vào thực lực của ngươi thì không có khả năng thắng trong cuộc thi đấu Minh Nguyệt! Diệp Viễn, nếu là nam tử hán thì hãy quyết chiến một trận ở cuộc thi đấu Minh Nguyệt!” Chu Ngạn hạ chiến thư với Diệp Viễn ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lúc này Chu Ngạn giống như một con gà trống đang động dục, khởi xướng khiêu chiến Diệp Viễn là cách mà hắn có thể bảo trì được sự phong độ cuối cùng.
“Diệp Viễn, ta...”
Nguyệt Mộng Ly hơi lộ ra vẻ lúng túng nhìn về phía Diệp Viễn, cuộc thi đấu Minh Nguyệt này là nàng dùng để kéo dài thời gian, không nghĩ tới cuối cùng lại hại đến Diệp Viễn.
Diệp Viễn khoát khoát tay, cười nói: “Ly Nhi, nàng nói không sai, nam nhân của nàng, đương nhiên phải là người mạnh nhất! Chu Ngạn, chớ có trách ta không cho ngươi cơ hội, muốn khiêu chiến ta thì ngươi phải chiến thắng tất cả mọi người tại cuộc thi Minh Nguyệt! Bằng không thì ngay cả cơ hội khiêu chiến ta ngươi cũng không có!”
Chu Ngạn sững sờ, giễu cợt nói: “Diệp Viễn, ngươi thật sự quá cuồng vọng rồi? Thiên tài ở Thần Vực nhiều vô số, cho dù ngươi có tốc độ tu luyện thần tốc thì ngay cả xếp hạng trước một trăm cũng chưa chắc lọt vào được, dựa vào cái gì để ta khiêu chiến ngươi?”
Diệp Viễn nhún nhún vai, ngay cả giải thích hắn cũng lười giải thích.
“Ngạn Nhi, ta đã bằng lòng với Diệp Viễn, người thắng được cuộc thi đấu Minh Nguyệt sẽ đến tranh đoạt tư cách tiến vào Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh với Diệp Viễn!” Nguyệt Kiếm Thu lên tiếng nói.
Chu Ngạn sững sờ, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.
“Nguyệt thúc thúc, người… người không nói đùa đấy chứ? Diệp Viễn, hắn có tư cách gì mà nhận được đãi ngộ như vậy?”
Quyết định này của Nguyệt Kiếm Thu, đơn giản là quá hoang đường!
Diệp Viễn chỉ là một tên võ giả Thiên Khải Cảnh, để cho hắn tỷ thí với người thắng cuộc trong cuộc thi đấu Minh Nguyệt, đây không phải là chuyện hết sức buồn cười sao?
Sắc mặt Nguyệt Kiếm Thu hơi trầm xuống, nói: “Ngươi cứ biết Diệp Viễn có tư cách này là được!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Chu Ngạn không khỏi căng thẳng hẳn lên. Chẳng lẽ cái suy đoán kia quả nhiên là thật sao!
"Được rồi, bớt nói nhảm đi, mọi người đều tản ra đi! Bệnh tình của Ly Nhi không thể trì hoãn thêm được nữa, ta muốn bắt đầu bắt mạch cho Ly Nhi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ngươi? Thật sự muốn chữa bệnh cho Ly Nhi? Theo ta biết, muốn chữa cho tốt bệnh của Ly nhi thì phải cần luyện chế được Ly Hồn Đan? Ngay cả cường giả Đan Đế cũng không thể luyện chế được viên đan dược kia, ngươi cùng lắm cũng chỉ mới Thiên Khải Cảnh, có thể luyện chế được Ly Hồn Đan sao?” Chu Ngạn làm vẻ mặt khinh bỉ nói.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười như không cười nói: "Đan phương này chính là ta cho Ly Nhi, cũng chỉ có ta mới có thể luyện chế. Còn cảnh giới à... Ngươi nói cũng không sai, hiện tại ta thật sự không luyện chế được Ly Hồn Đan.”
Chu Ngạn nghe vậy cười lạnh nói: “Xem đi, ta biết mà! Cho dù đan phương là của ngươi, nếu không có thực lực Đan Tôn đỉnh phong thì cũng không cần phải nghĩ đến!”
“Đan Tôn sao… được rồi, đối với ta thì việc đó quá dễ dàng.”
Chu Ngạn đang muốn cười nhạt, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.
Một cỗ năng lượng kinh khủng lan tràn ra, vùng trời này đột nhiên ảm đạm lại. Trên bầu trời, hai loại kiếp vân rất nhanh ngưng kết mà thành.
Song sắc thiên kiếp!
Diệp Viễn, nói một lời không hợp liền đột phá!
“Diệp Viễn, ngươi điên rồi sao? Dạng độ kiếp thế này sẽ khiến cho Nguyệt gia trở thành một vùng phế tích!” Nguyệt Kiếm Thu trầm giọng nói.
Thiên kiếp của Diệp Viễn có uy lực vô cùng khủng bố, Nguyệt Kiếm Thu nhìn thấy trong lòng cũng vô cùng rung động.
Nhưng mà người thường độ kiếp, bình thường đều sẽ làm mọi chuẩn bị, đồng thời tìm một nơi hoang vắng trống trải để độ kiếp.
Nhưng mà Diệp Viễn lại độ kiếp ngay trước mặt tất cả mọi người!
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Luyện chế Ly Hồn Đan, cần đến lực lượng của Lôi Điện, cái uy lực của thiên kiếp này là thích hợp nhất! Các ngươi bình tĩnh chớ nóng vội, ta đi một chút sẽ trở lại ngay!”
Dứt lời, Diệp Viễn thả người nhảy lên, bay thẳng lên chín tầng trời!
Diệp Viễn muốn nghênh chiến thiên kiếp ở giữa không trung!
“Ken két... Oành!”
Song sắc thiên kiếp khủng bố phi nhanh mà xuống, ập thẳng vào Diệp Viễn.
Diệp Viễn hét lớn một tiếng ngạnh kháng với một kích này!
Thân thể của hắn đã là cấp tám trung kỳ, căn bản không sợ cái lực lượng Thiên Kiếp này. Còn hồn kiếp thì Diệp Viễn càng không lo lắng.
Có Trấn Hồn Châu ở đây, hắn không có gì để phải lo lắng cả.
“Ùng ùng...”
Từng tia thiên kiếp phi nhanh xuống, giống như sự cuồng nộ của ông trời.