Trong ánh mắt của Nguyệt Kiếm Phong lóe lên tia sáng lạnh lẽo, làm sao có thể thoát khỏi con mắt của Diệp Viễn?
Nguyệt Kiếm Phong là Đạo Huyền Cảnh tầng năm, mặc dù địa vị ở Nguyệt gia cũng tương đối cao nhưng mà Diệp Viễn vẫn không thèm để ý, hắn cười như không cười mà nhìn Nguyệt Kiếm Phong, nói: “Nguyệt Kiếm Phong, đây gọi là đi phá trời sao, cũng là Nguyệt gia các người xử sự bất công trước, vậy mà bây giờ lại muốn động thủ?”
Sắc mặt Nguyệt Kiếm Phong trầm xuống, bị Diệp Viễn ép buộc như vậy rồi, ngược lại bây giờ hắn muốn ra tay cũng không dễ dàng.
Tiểu tử này thật là khó chơi!
Ai ngờ Diệp Viễn lại tiếp tục nói: “Xem ra, Dương Khiêu Mạch của ngươi bị tổn thương cũng đã đỡ hơn nhiều rồi nhỉ!”
Toàn thân Nguyệt Kiếm Phong chấn động, ánh mắt hắn nhìn chằm chặp Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng nghi hoặc.
Vài năm trước, trong một lần hành động ở gia tộc Nguyệt Kiếm Phong đã bị đối thủ chấn thương nội phủ. Mặc dù về sau thương thế đã tốt hơn rất nhiều, nhưng năng lực Nguyệt Hoa Thiên Nhãn của hắn lại chịu ảnh hưởng cực lớn.
Người của Nguyệt gia, phàm là sở hữu Nguyệt Hoa Thiên Nhãn thì thứ cậy vào lớn nhất chính là nhãn lực.
Nhãn lực của Nguyệt Kiếm Phong bị hao tổn, cho nên sự đả kích đối với hắn có thể tưởng tượng được.
Trưởng lão Đan Đế của gia tộc chẩn đoán bệnh, thì ra là Dương Khiêu Mạch của hắn bị tổn thương, cho nên dẫn tới việc nhãn lực bị hao tổn. Chỉ là chẩn đoán bệnh thì dễ dàng nhưng để trị tận gốc lại là vô cùng khó khăn.
Nguyệt Kiếm Phong đã cầu xin rất nhiều Đan Đế chữa bệnh giúp nhưng đều không có một ai có thể trị tận gốc chứng Dương Khiêu Mạch bị tổn thương của hắn, cho đến khi Cơ Thanh Vân tới Minh Nguyệt Thành.
Khoảng thời gian Cơ Thanh Vân đến, Nguyệt Kiếm Phong một mực phụng dưỡng hết mực, tận tâm tận lực. Tất nhiên Cơ Thanh Vân có thể nhìn ra được tâm tư khác cho nên tiện tay viết cho hắn một cái phương thuốc, để cho hắn chậm rãi điều trị.
Cho nên những năm này thương thế của Nguyệt Kiếm Phong thật sự gần như là khỏi hẳn, năng lực Nguyệt Hoa Thiên Nhãn cũng đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Diệp Viễn chính là ân đồng tái tạo đối với Nguyệt Kiếm Phong.
Chuyện này, vào năm đó rất có thể ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong gia tộc, cho nên hắn vẫn luôn tiến hành một cách bí mật. Không nghĩ tới, Diệp Viễn lại một ngụm nói ra hết, điều này làm sao có thể khiến hắn không sợ hãi?
Diệp Viễn nhìn hắn, tiếp tục lo lắng nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Nói đến đây, bỗng Diệp Viễn im lặng không nói nữa, hắn làm một bộ dáng giữ kín như bưng.
Sắc mặt Nguyệt Kiếm Phong trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc cái gì?”
Vẻ mặt Diệp Viễn nghiền ngẫm nhìn về phía Nguyệt Kiếm Phong, nói: "Không phải ngươi muốn ra tay bắt ta sao, còn hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
“Phong thúc, đừng nghe hắn nói bậy! Lai lịch của tiểu tử này không rõ ràng, hắn ở chỗ này mê hoặc lòng người, nói không chừng là tới để quấy rối, trước tiên cứ bắt hắn lại rồi nói sau!” Nguyệt Vân Phong chen lời.
Nguyệt Kiếm Phong lấy tay ra hiệu cho hắn ngừng nói, sau đó hít sâu một hơi, nói với Diệp Viễn: “Thiếu niên, rốt cuộc là ngươi biết được những gì?”
Lời này được nói ra với một giọng điệu muốn được lãnh giáo một chút.
Diệp Viễn vẫn làm một bộ dáng thờ ơ, mở miệng nói: "Trong vòng một hai năm nay, thỉnh thoảng ngươi có hay xuất hiện tình trạng nguyên lực không tốt hay không? Mỗi lần nhập định có hay bị ngắt quãng mà không hiểu nguyên do hay không?”
Nguyệt Kiếm Phong vừa nghe thấy thì sắc mặt không khỏi đại biến. Lời của Diệp Viễn không hề sai một chút nào!
“Ngươi… làm sao ngươi biết được!” Nguyệt Kiếm Phong hoảng hốt nói.
Diệp Viễn chỉ khoát khoát tay sau đó không nói chuyện nữa.
Nguyệt Kiếm Phong sững sờ, biết Diệp Viễn là đang cố ý trêu chọc hắn. Muốn để cho hắn nói ra lời phía sau thì nhất định phải làm cho hắn tiêu tan cơn giận này mới được.
Nhưng mà nghe trong lời nói của Diệp Viễn thì thân thể của hắn dường như có chút không ổn thật, hơn nữa… càng không phải là chuyện nhỏ!
Những thứ bệnh vặt này, lúc đầu hắn cũng không đặc biệt để ý cho lắm. Thế nhưng gần đây, loại tình huống này dường như có khuynh hướng nặng thêm, cho nên hắn không thể không chú ý.
Võ giả nhìn thì cường đại, nhưng một khi thân thể xảy ra sự cố thì còn phiền phức hơn so với người bình thường rất nhiều.
Nguyệt Kiếm Phong hít sâu một hơi, cúi đầu bái Diệp Viễn nói: “Nguyệt mỗ có mắt như mù, việc này thật sự là do Vân Phong làm không đúng, ta thay hắn xin lỗi tiểu huynh đệ! Nếu như tiểu huynh đệ có rảnh rỗi thì có thể đến tệ xá một lần hay không, Nguyệt mỗ sẽ thay hắn bồi tội với ngươi!”
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức ồ lên!
Nguyệt Kiếm Phong chính là nhân vật nắm giữ quyền cao trong Nguyệt gia, vậy mà lại đi đại lễ với một tên tiểu tử chưa dứt sữa như vậy, đây quả thực là chuyện không dám tưởng tượng.
Không ai buồn bực hơn Nguyệt Vân Phong, hắn ỷ vào việc Nguyệt Kiếm Phong đến, cho nên hắn cho rằng ăn chắc Diệp Viễn rồi. Ai biết Diệp Viễn chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, mà đã khiến cho Nguyệt Kiếm Phong buông vũ khí đầu hàng.
Hiện tại, người không phải lại chính là hắn.
Diệp Viễn chỉ khoát khoát tay, nói: "Bớt làm cái bộ dạng này với ta đi! Bảo Nguyệt Kiếm Thu tới mời ta, bằng không thì không có gì để bàn nữa! Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta có thể nói với ngươi một cách rất có trách nhiệm, vấn đề trên người ngươi tuyệt đối không phải việc nhỏ. Còn có tin hay không thì toàn bộ phụ thuộc vào chính ngươi.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Nguyệt Kiếm Phong không thể ngồi yên được.
Điều mà Diệp Viễn nói trước đó quá chuẩn xác, không phải hắn không tin!
Chỉ là muốn để cho Nguyệt Kiếm Thu tự mình đến nghênh tiếp Diệp Viễn thì cũng quá làm khó cho người ta.
“Phong thúc, nói nhảm với tên tiểu tử này làm gì! Nhất định là tiểu tử này đang nói hưu nói vượn, trước tiên cứ tóm lấy hắn lại nghiêm hình khảo vấn, sau đó thì chuyện gì cũng phải thú nhận thôi!” Nguyệt Vân Phong trách móc.
Sắc mặt Nguyệt Kiếm Phong lạnh lẽo, trách mắng: "Câm miệng lại cho ta! Chuyện này vốn là ngươi sai, còn không mau xin lỗi tiểu huynh đệ này đi!”
Nguyệt Vân Phong sững sờ, không nghĩ tới Nguyệt Kiếm Phong lại chuốc lửa giận lên trên người mình, trong chốc lát hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Chẳng lẽ, ngươi muốn nhận gia pháp?” Lời nói của Nguyệt Kiếm Phong càng thêm băng lãnh, giống như Diệp Viễn mới là thân nhân của hắn ta vậy.
Nghiêm hình khảo vấn sao? Đùa gì vậy!
Có thể liếc mắt mà đã nhìn thấu căn bệnh trên người hắn, bực tồn tại như thế này thì làm sao cũng không giống như dạng người có thể dễ dàng trêu chọc.
Ít nhất, những cường giả Đan Đế khác nếu như không tiến hành bắt mạch thì căn bản cũng nhìn không ra trên người hắn có ẩn tật!
Nhân vật như vậy, một khi đắc tội chết thì sẽ không còn khả năng cứu vãn được nữa.
Nghe thấy hai chữ gia pháp, Nguyệt Vân Phong không khỏi run lên, cắn răng nói với Diệp Viễn: “Tiểu… tiểu huynh đệ, chuyện này… chuyện này… đều là lỗi của Vân Phong, mong tiểu huynh đệ lượng thứ!”
Điều này làm Nguyệt Vân Phong vô cùng phiền muộn, hôm nay không riêng gì thể diện của hắn bị ném sạch, mà ngay cả thể diện của Nguyệt gia cũng bị ném sạch rồi!
Rốt cuộc Phong thúc ăn phải thuốc gì để một tên tiểu tử đứng ở đây ăn nói bậy mà hắn cũng tin là thật!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!