Phía trên đồi cao, khắp nơi đều là loạn thạch, hầu như không có chỗ đặt chân.
Nơi đây một mảnh hoang vu, không có lấy một ngọn cỏ. Bất luận nhìn thế nào cũng đều giống một hoang địa.
“Tư Nhân, đây chính địa phương mà lần trước ngươi đến? Chắc không phải là ngươi đang đùa cợt bọn ta đấy chứ, Vạn Ma Lĩnh cũng chỉ là một mảnh hoang địa, không biết đã có bao nhiêu người đến đây, vậy mà ngươi lại có thể phát hiện ra bảo vật ở chỗ này?” Liệt Hỏa nghi ngờ nói.
Nơi đây được xưng là Vạn Ma Lĩnh, nhưng chỉ là một địa phương không có lấy một ngọn cỏ.
Hơn nữa cái Vạn Ma Lĩnh này cũng chỉ là một địa phương rất bình thường trong vòng vạn dặm, đã có không biết bao nhiêu người đến đây.
Nếu như có bảo vật gì thì đã sớm bị phát hiện.
“Đùa cợt ngươi thì như thế nào, giỏi thì ngươi cắn ta đi?”
Tư Nhân còn chưa mở miệng nói chuyện mà Diệp Viễn đã trực tiếp chặn họng Liệt Hỏa.
Tính tình của Liệt Hỏa vốn nóng nảy, nhiều lần bị Diệp Viễn khiêu khích đã sớm phẫn nộ vô cùng.
“Tiểu tử thối, bản Tôn xé miệng của ngươi!”
"Đến đây, đến đây, ta đứng ở đây này, ngươi có bản lĩnh thì đến xé ta đi!”
Hai bên đều giương cung bạt kiếm, Hắc Phong lập tức ngăn ở trước người Diệp Viễn, khiến cho Liệt Hỏa vô cùng phiền muộn.
"Được rồi, yên lặng nghe Tư Nhân nói một chút.” U Sát nói.
Liệt Hỏa hừ lạnh một tiếng, không thể làm gì khác hơn là ôm một bụng phiền muộn đứng sang một bên.
Hắn thực sự nghĩ không ra, một con Hắc Long cấp chín cao ngạo, vì sao lại phụng cái tên Diệp Viễn nhãi nhép này làm chủ.
Tư Nhân cũng không biết phải làm gì với sự kiêu ngạo của Diệp Viễn.
Mười năm nay, nàng vẫn luôn ẩn giấu tài nghệ chính là vì sợ đụng phải quá nhiều kẻ thù. Hiện tại xem ra, Diệp Viễn đã trần trụi đắc tội với từng người trong nhóm Tôn chủ.
Nàng cũng không biết rốt cuộc giới hạn thực lực của Diệp Viễn là đâu. Chỉ dựa vào nàng và con Hắc Long kia thì chắc chắn không phải là đối thủ của người khác.
Nhưng mà chính vì vậy cho nên Diệp Viễn mới càng trở nên thần bí.
“Mọi người cứ đi theo ta là được!” Tư Nhân cũng không nhiều lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau, Tư Nhân đi tới trước mặt một tảng đá lớn, nói: “Chính là chỗ này.”
Dứt lời, nàng đi thẳng về phía tảng đá lớn.
Đúng lúc này lại xảy ra một chuyện thật không thể tin được, Tư Nhân cứ như vậy mà trực tiếp đi xuyên qua tảng đá lớn, biến mất không thấy gì nữa!
“Thật sự là một thủ thuật che mắt cao minh! Không nghĩ tới ở cái Vạn Ma Lĩnh này, vậy mà lại có một cái động thiên khác!” Một gã Tôn chủ thở dài nói.
Tảng đá lớn này không có gì đáng chú ý, cho dù là hắn đi ngang qua, cũng không thể nào phát hiện ra bất kỳ dị dạng gì, vậy mà không ngờ nó lại liên thông đến một chỗ khác.
“Chúng ta cũng đi vào!”
Một đám Tôn chủ nối đuôi nhau đi vào, đều là trực tiếp xuyên qua tảng đá lớn.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, sau đó đã đi tới một thế giới khác.
Nơi đây phong cảnh như tranh vẽ, khắp nơi đều có cây cỏ xanh tươi, sơn mạch uốn lượn hàng dài, hoàn toàn bất đồng với sự hiu quạnh của hố Thiên Sát.
"Hố Thiên Sát là chiến trường thượng cổ, làm sao có thể có loại địa phương như thế này?”
“Phong cảnh nơi đây đẹp quá, ở Tu La Tràng một thời gian dài như vậy, ta đã cảm thấy không quen với dạng địa phương như thế này nữa rồi.”
“Mặc kệ, chỉ cần có bảo vật thì bất kể là cái địa phương gì cũng được.”
Cảnh sắc nơi đây khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, nhưng mà điều mọi người quan tâm nhất vẫn là bảo vật ở nơi nào.
“Mười năm trước, ta đánh bậy đánh bạ vậy mà lại tiến vào nơi này. Nhìn thấy một bộ hài cốt của Thần Vương, ta lấy nhẫn trữ vật của hắn mới có thể có được ngày hôm nay. Nhưng mà sau đó ta tìm khắp những phạm vi xung quanh cũng không có phát hiện hài cốt nào khác, ngược lại phát hiện một hang núi ở phía bên kia. Chỉ là cái sơn động kia đã bị chặn lại bởi Ám Huyền Kim, dựa vào thực lực của ta thì căn bản không mở ra được, cho nên không thể không rời khỏi nơi đây.” Tư Nhân chỉ vào một phương hướng nói.
“Ám Huyền Kim!”
Mọi người nghe thấy lời nói của Tư Nhân không khỏi hít một hơi lạnh.
Ám Huyền Kim là kim loại cực kỳ hiếm thấy, vốn có thuộc tính thôn phệ nguyên lực. Một khi luyện chế thành Thánh khí thì có thể làm suy yếu công kích của đối thủ đến cực đại.
Dạng bảo bối như thế này mà lại dùng để chặn cửa động?
Dưới sự dẫn dắt của Tư Nhân, mọi người đi tới cái cửa động kia, quả nhiên nhìn thấy một khối Ám Huyền Kim thật lớn.
“Một khối Ám Huyền Kim thật là lớn! Chỉ cần một khối Ám Huyền Kim lớn như vậy thôi thì chuyến đi này cũng đã không tệ rồi!” Có người cả kinh kêu lên.
Cái cửa huyệt động này có chiều dài và chiều rộng cỡ một người, có thể chặn được một cái huyệt động lớn như vậy thì có thể tưởng tượng được khối Ám Huyền Kim này lớn cỡ nào.
Bây giờ nhóm Tôn chủ mới hiểu được vì sao Tư Nhân lại muốn tìm đến Diệp Viễn.
Ám Huyền Kim tuy tốt, thế nhưng những Tôn chủ như bọn họ cũng không có năng lực để dời nó đi.
Võ giả Đạo Huyền Cảnh tuy mạnh, thế nhưng võ giả luyện thể cực kỳ nhỏ, mặc dù cảnh giới nguyên lực của nhóm Tôn chủ rất mạnh, nhưng luận về cường độ nhục thân thì bọn họ còn kém xa vạn dặm so với Diệp Viễn.
Dưới tình huống nguyên lực bị vô dụng thì hiển nhiên chỉ có Diệp Viễn mới có thể di chuyển được khối Ám Huyền Kim này.
“Diệp Viễn, các ngươi đã nhận được rất nhiều bảo vật ở trong lãnh địa Long Hoàng, cái cửa Ám Huyền Kim này phải làm phiền ngươi ra tay di dời rồi.” Lúc này, U Sát mở miệng nói.
Có thể làm cho Tôn chủ U Sát nói chuyện bằng giọng thương lượng này thì coi như Diệp Viễn là người đầu tiên.
Nhưng Diệp Viễn không hề có một điểm thụ sủng nhược kinh, khẽ cười nói: “Mở cửa thì có thể, nhưng khối Ám Huyền Kim này là của ta!”
Diệp Viễn vừa mở miệng nói câu này, những Tôn chủ khác đều không chịu để yên.
“Diệp Viễn, ngươi không thể được voi đòi tiên! Một tảng Ám Huyền Kim lớn như thế, có thể được xem là bảo vật vô giá, các ngươi đã nhận được nhiều trọng bảo vậy rồi mà lòng tham vẫn chưa đủ hay sao!” Tôn chủ Thiên Đãng căm tức nói.
Diệp Viễn nghe vậy nhưng chỉ cười lạnh nói: “Thực sự là buồn cười! Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi thì bảo vật của ta dường như đều không làm gì cũng lấy được vậy. Đừng có không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, nếu như ngươi thấy thèm thì tự ngươi tới đoạt đi! Muốn mở cửa, không thành vấn đề, Ám Huyền Kim chính là điều kiện của ta! Ngược lại bọn ta đã nhận được không ít bảo vật, đủ để bọn ta tiêu hóa trong thời gian mười năm. Thiếu một khối Ám Huyền Kim này cũng không sao cả.”
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho một đám Tôn chủ đều muốn thổ huyết.
Người này, đơn giản là muốn tức chết người ta mà không đền mạng, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được hắn.
Nhiều người như vậy, chỉ có Diệp Viễn mới có năng lực mở cái cửa Ám Huyền Kim này ra. Hắn không mở thì không ai có biện pháp đi vào được.
"Được, Ám Huyền Kim thuộc về ngươi!” U Sát mở miệng nói.
Diệp Viễn nghe thấy thì nhếch miệng cười nói: “Các ngươi nhìn mà học hỏi lão đại nhiều một chút! Cái cửa lớn này đã dùng Ám Huyền Kim để chặn thì đồ tốt bên trong còn có thể ít hay sao? Ngu xuẩn!”
Cả nhóm Tôn chủ đều trợn mắt nhìn Diệp Viễn, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì hình như thực sự là có chuyện như vậy.
Có thể sử dụng Ám Huyền Kim để ngăn cửa thì bên trong khẳng định có đồ vật đáng gờm.
Được Tôn chủ U Sát cho phép, Diệp Viễn cũng không dài dòng nữa, đi thẳng tới trước mặt khối Ám Huyền Kim.
Nói thì dễ, thế nhưng muốn rút khối Ám Huyền Kim này ra thì phải cần cự lực bực nào?
Ám Huyền Kim vốn đã rất nặng, một tảng Ám Huyền Kim lớn như vậy thì sợ rằng có đến mấy ngàn vạn cân! Hơn nữa khối Ám Huyền Kim này khảm chặt vào huyệt động, muốn rút nó ra còn khó hơn nâng nó lên rất nhiều.