Một quyền bùng nổ, thân hình Diệp Viễn chợt thối lui.
Nhưng mà lúc này đây, hắn cũng không có bị đánh bay nữa, cuối cùng cũng có thể đứng vững vàng.
“Oanh!”
Cự long ầm ầm trong không trung dần tiêu tán, trở thành một đoàn vỡ vụn, cuối cùng biến mất không thấy.
Rốt cuộc trong động quật cũng khôi phục lại bộ dạng trước đó. Chỉ là cự long trên thạch bích đã biến mất không thấy đâu.
Diệp Viễn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, bắt đầu tiêu hóa chỗ tốt mà luyện hóa Long cốt mang đến.
Lúc này, cảnh giới nguyên lực của Diệp Viễn đã đột phá đến Thiên Khải Cảnh tầng chín, thân thể càng đột phá một mảng lớn, vững vàng bước vào cấp tám trung kỳ.
“Long Chiến đại nhân, dường như... truyền nhân của Hạo Thiên Thạch Bi cũng không có chịu không nổi như người tưởng tượng nhỉ!” Long Đằng có chút nghiền ngẫm nói.
Hắc Ảnh nghe vậy không khỏi cứng lại, thiên phú của tên Diệp Viễn này thật là vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Cái khiêu chiến không có khả năng hoàn thành vậy mà Diệp Viễn lại có thể hoàn thành tốt.
Dựa theo phán đoán của Long Chiến ngay trước đó, hắn chắc chắn Diệp Viễn không có cách nào ngăn cản Long Thần Chi m, cho dù là Diệp Viễn luyện hóa Long huyết bán thần, thân mang Long cốt hồng hoang, tu luyện Long Ba tới Linh cấp trung kỳ cũng không được.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại dùng một quyền của mình hung hăng đánh vào mặt hắn!
Tiểu tử này vậy mà lại thành công!
Hắc Ảnh hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản bác.
Long Chiến có sự kiêu ngạo của chính mình, sai chính là sai, hắn sẽ không phản bác gì trong chuyện này.
Thấy Long Chiến không nói lời nào, nhưng Long Đằng lại có đầy một bụng vấn đề muốn hỏi.
“Đại nhân, rốt cuộc trước đây người đột nhiên rời khỏi Long tộc là vì nguyên nhân gì?” Long Đằng hiếu kỳ hỏi.
Mười vạn năm trước, Long Chiến là tộc trưởng Thần Đạo đời cuối cùng của Long tộc. Nhưng ở thời điểm mấu chốt lại lặng lẽ rời khỏi Long tộc một mình, từ đó về sau thì bặt vô âm tín.
Không lâu sau nữa thì trong vòng một đêm toàn bộ cường giả Thần Đạo đều mất tích, không còn tin tức gì của Long Chiến.
Lúc đó đã xảy ra điều gì, căn bản không một ai biết. Bây giờ Long Đằng gặp được Long Chiến tất nhiên muốn hỏi cho rõ.
“Ha ha, trước đây bản tọa rời khỏi Long tộc, thật ra cũng là vì nhận được sự triệu hoán của lão long thần! Ngươi nên biết rằng bảo vật trấn tộc Thánh Long Lệnh của tộc chúng ta là do lão long thần mang đi.”
Long Chiến nói liên tục giống như đang miêu tả lại một chuyện rất bình thường, nhưng Long Đằng nghe vào trong tai lại giống như sóng biển ngập trời.
“Thánh Long Lệnh! Lúc đó lão long thần vẫn còn trên đời sao!” Long Đằng giật mình không thôi.
Lão long thần trong miệng Long Chiến chính là tộc trưởng đời thứ nhất của Long tộc, có người nói thực lực hắn thông thiên.
Long Chiến, chính là do một tay lão long thần mang ra ngoài.
“Ha ha, thực lực của lão long thần căn bản là ngươi không có cách nào tưởng tượng được! Cho dù ta ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không địch lại nổi một tay của lão!” Long Chiến mỉm cười nói.
Thần sắc Long Đằng hơi cứng lại, trong lòng lật lên sóng biển ngập trời.
Thời gian mười vạn năm đã làm mất đi quá nhiều thứ. Cho dù là một Long tộc mà cũng đã cất giấu rất nhiều bí mật.
“Đại nhân, vậy… cường giả Thần Đạo đã đi đâu? Mười vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Long Đằng hỏi vấn đề mấu chốt nhất của hiện tại, tất cả võ giả của Thần Vực đều đang rất quan tâm và tìm kiếm đáp án của câu hỏi.
Long Chiến yên lặng chốc lát rồi chậm rãi nói: “Vấn đề này không nên hỏi ta, bởi vì ta cũng không biết! Hiện tại ta chỉ là một sợi tàn hồn của bản thể lưu lại dùng để trấn thủ lãnh địa Long Hoàng. Mặc dù ta có một ít ký ức của bản thể, thế nhưng phần lớn ký ức đặc biệt là ký ức về Thần Đạo đều đã bị xoá toàn bộ.”
Long Đằng cả kinh, không ngờ lại có chuyện như vậy.
Thật vất vả lắm mới nhìn thấy một vị cường giả Thần Đạo vậy mà ký ức của hắn lại bị xóa đi.
Thần Đạo biến mất một cách bí ẩn, càng tìm hiểu thì càng khó phân biệt!
"Này! Ta đã vượt qua khảo nghiệm, phần thưởng của ta đâu?”
Diệp Viễn không biết đã hoàn tất củng cố từ lúc nào, cứ như vậy mà trực tiếp đến đòi phần thưởng, không hề để Long Chiến vào mắt một chút nào.
“Chờ đi!”
Long Chiến ném ra hai chữ, thân hình khẽ động liền biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn cũng không còn lời nào để nói: “Người kia, thật sự là không biết chịu trách nhiệm, sẽ không phải cứ như vậy mà chạy mất chứ?”
"Đừng có nói bậy! Long Chiến đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể chạy mất!” Long Đằng lập tức bác bỏ.
Diệp Viễn cười nói: "Ha, đừng có để bụng mà! Ta chỉ là tò mò rằng cái Long Thần Chi m đáng sợ như thế thì cuối cùng phần thưởng cho ta sẽ là dạng đồ vật như thế nào? Trước đó đã cho Thánh khí siêu phẩm, lúc này không phải hắn sẽ trực tiếp cho ta một món Thần khí đấy chứ?”
Lời nói của Diệp Viễn còn chưa dứt thì trên không trung đã bị phá vỡ ra một kẽ hở, vô số điện mang lộ ra từ trong hư không, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ động quật.
Long uy vô tận, giống như là bầu trời ngân hà đang chiếu rọi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn cũng cảm thấy hoảng sợ không thôi!
Còn chưa thấy được diện mạo chân chính mà Diệp Viễn đã cảm thụ được sự cường đại của nó!
“Hít... Long uy thật mạnh! Long Đằng tiền bối, người cũng là người của Long tộc, người có biết đồ chơi này là cái gì hay không? Hả? Long Đằng tiền bối?”
Diệp Viễn quay sang nhìn Long Đằng, lại phát hiện Long Đằng nhìn chằm chằm vào món vật phẩm đang chậm rãi xuất hiện trong hư không kia.
“Lẽ nào... Chẳng lẽ là... Không có khả năng! Điều này sao có thể?” Long Đằng lẩm bẩm nói.
“Ngươi không có nhìn lầm, đây chính là Thánh Long Lệnh.”
Lúc này, thân ảnh của Long Chiến chậm rãi hiện ra một lần nữa.
Diệp Viễn đưa mắt nhìn hắn, không khỏi biến sắc: “Ngươi...”
“Thánh Long Lệnh đã xuất thế, sứ mệnh của ta cũng đã hoàn thành, tất nhiên sẽ tan thành mây khói. Chỉ là không biết, bản thể còn sống hay không.” Ánh mắt Long Chiến nhìn về phía hư không vô tận, giống như là muốn tìm được bóng dáng của bản thể.
Nhưng đã mười vạn năm trôi qua, cường giả Thần Đạo đều mất tích không ai biết. Tất nhiên Long Chiến hắn cũng không biết.
Lúc này, đoàn Hắc Ảnh của Long Chiến đang dần dần trở nên ảm đạm, chẳng mấy chốc sẽ biến mất không thấy gì nữa.
“Tiểu tử, Thánh Long Lệnh chính là bảo vật quý nhất của Long tộc, cũng là tượng trưng cho thân phận tộc trưởng! Bây giờ ngươi nhận được nó, nhất định phải rời khỏi nhân tộc, trở thành người của Long tộc chúng ta! Nó cho ngươi thực lực cường đại, trái lại ngươi cũng phải vì Long tộc mà xông pha khói lửa!” Long Chiến trịnh trọng nói.
Diệp Viễn sững sờ, lắc đầu nói: “Ta là nhân tộc, cái này vĩnh viễn sẽ không thể thay đổi! Dùng một món bảo vật để thay đổi thân phận của ta là chuyện không có khả năng! Sau này phải làm như thế nào, cứ theo lời ta nói là được, lời ngươi nói thì… không tính!”
Bây giờ, huyết nạch Long tộc của Diệp Viễn hầu như đã có thể sánh ngang với Vương tộc.
Nhưng mà bất kể thế nào thì Diệp Viễn vẫn chưa từng cho rằng mình là người của Long tộc. Muốn hắn từ bỏ thân phận nhân tộc để hoàn toàn trở thành Long tộc thì chính là chuyện không có khả năng xảy ra.
Long Chiến yên lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: “Cũng biết là tên tiểu tử như ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời! Bỏ đi, về sau nên làm như thế nào thì là chuyện của chính ngươi! Nhưng mà ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, nếu như Long tộc có gì cần thì ngươi nhất định phải hỗ trợ! Nếu có một ngày ngươi không còn thì trả Thánh Long Lệnh lại cho Long tộc!”