Ấn ký hình rồng ở mi tâm của Diệp Viễn lại sáng lên một lần nữa, lộ ra vô cùng chói mắt.
“Ta nghĩ, hẳn là ta đã nhận được phần nào đó sự tán thành.” Đối mặt với bóng người màu đen khủng bố, Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Trong khoảnh khắc lúc hắn đi xuyên qua màn sáng, trong thức hải đột nhiên hiện lên một vài tin tức, hơn nữa huyết mạch của bản thân giống như là đang bị kích hoạt, cứ như là đã nhận được một phần sự đồng thuận nào đó.
Mi tâm của hắn có nhiều thêm một ấn ký hình rồng. Cho nên mới có thể mở ra được cái Chung Cực Chi Địa này.
Hắc Ảnh không nói gì nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đám người Thiệu Khải.
Trong nội tâm của mấy người Thiệu Khải đều cả kinh, trong lúc bất tri bất giác mồ hôi lạnh đã làm ướt cả vạt áo.
“Bọn họ đều là đồng bạn của ta, kính xin tiền bối đưa bọn họ quay trở về.” Diệp Viễn nói.
Bóng đen kia khẽ gật đầu vung tay lên phá vỡ không gian, trực tiếp đưa đoàn người bọn họ đi ra ngoài.
Bọn người Thiệu Khải chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, sau đó đã trở về đến tầng hai của lầu các.
"Trời đất ơi, thật là sợ muốn chết! Trong nháy mắt đã diệt sát mấy người tầm cỡ như Chung Vô Bệnh, Hắc Ảnh kia quá cường đại!
"Thiệu đại ca, vừa rồi trái tim của ta gần như nhảy cả ra ngoài!” An Nhân vỗ vỗ ngực, làm vẻ mặt nghĩ đến mà sợ nói.
Thiệu Khải làm gì có chuyện tốt hơn An Nhân, chỉ có điều hắn sống chết cũng cố chống cự không biểu hiện ra ngoài mà thôi, lập tức gật đầu nói: "Thực lực của Hắc Ảnh kia thật sự quá cường đại! Nếu như không có Diệp Viễn thì chắc chắn chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau có chút chưa hoàn hồn lại.
Vì sao mà mới chớp mắt một cái mà Diệp Viễn lại là người được truyền thừa?
Bọn họ tiến vào Chung Cực Chi Địa xem náo nhiệt một hồi, dạo qua một vòng thì đã trở lại rồi. Nhưng mà bọn họ đều biết rõ những thứ tốt thật sự trong lãnh địa Long Hoàng này đều đang ở trong Chung Cực Chi Địa kia!
“Thiệu Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ở đây...” An Nhân đưa mắt quét xung quanh một lần, trong ánh mắt lộ ra thần sắc tham lam.
Xung quanh nơi này đều là bảo vật đó!
Thiệu Khải biến sắc, lạnh lùng nói: “Ngươi bớt nghĩ cách đi! Mọi chuyện cần thiết cứ chờ Diệp Viễn trở lại rồi nói sau! Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên cái đống tro tàn ở tầng thứ nhất kia sao?”
Trong nội tâm của An Nhân thoáng bộp một phát, vẻ tham lam hoàn toàn biến sạch, lúng túng nói: “Ha ha, ta chỉ là nói vậy thôi, đương nhiên là phải đợi sau khi Diệp lão đại trở lại rồi tính tiếp. Không có hắn thì cho dù chúng ta có lấy được bảo vật, cũng không nhất định sẽ ra đi ngoài được!”
“Hừ! Ngươi biết là tốt rồi! Mọi người ngồi xuống tại chỗ, cái gì cũng không được làm cứ yên lặng chờ Diệp Viễn quay lại. Những bảo vật này là của các ngươi thì nó muốn chạy cũng chạy không được. Nhưng nếu như ai muốn tự tìm chết thì ta cũng không ngăn cản!” Thiệu Khải hừ lạnh nói.
Mọi người nghe vậy thì rùng mình, ngẫm nghĩ lại sự lợi hại của Diệp Viễn đều kinh hãi không thôi.
Lúc vừa mới tiến vào, hùng hùng hổ hổ hơn trăm người, sợ rằng đều không coi Diệp Viễn ra gì. Thế nhưng một đường đi tới thì tất cả mọi người đều chết sạch, chỉ còn lại mấy người bên nhánh bọn, rõ ràng là không chết một người nào!
Đây là chuyện mà bọn họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ trước khi tiến vào lãnh địa Long Hoàng.
Dường như Diệp Viễn đã dựa vào sức lực của một người mà đưa bọn họ đến nơi này!
Nên lựa chọn như thế nào thì cũng không cần phải nhiều lời nữa.
...
"Ngươi là một nhân loại, vậy mà đã tu luyện Long Ba đến Linh cấp trung kỳ!”
Hắc Ảnh đánh giá Diệp Viễn, lời nói của hắn vẫn bình tĩnh nhưng sự kinh ngạc kia lại không thể che giấu được.
Ngay cả bản thân Diệp Viễn cũng cảm thấy rất kinh ngạc về thiên phú tu luyện Long Ba của mình chứ đừng nói gì đến những người khác.
Lúc trước Diệp Viễn vừa mới tu luyện Long Ba đã khiến cho Long Đằng phiền muộn không ít.
Diệp Viễn bàn luận về việc tu luyện Long Ba trước mặt hắn giống như là một chuyện muốn ăn đòn.
“Ách, cứ tu luyện tu luyện thì đã đến Linh cấp trung kỳ.” Diệp Viễn khó xử khi nói ra một sự thật khủng khiếp.
Hắc Ảnh cứng người lại, lối giải thích như thế này đúng theo kiểu không chịu trách nhiệm.
Nhưng đây là hoàn toàn chính xác đối với Diệp Viễn.
“Long huyết bán thần, Long cốt hồng hoang! Tiểu tử, vận khí của ngươi thật không nhỏ! Xem ra vài giọt Long huyết này cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với ngươi rồi.”
Hắc Ảnh móc ra một cái bình nhỏ, trong bình nhỏ có mấy giọt máu tươi, ném cho Diệp Viễn.
“Ha ha, Long huyết chính là đồ tốt, ta không chê ít!” Diệp Viễn nhanh chóng thu Long huyết vào.
Hắc Ảnh lại lấy ra một cái chuông nhỏ, ném thẳng cho Diệp Viễn, nói: “Đây là Thiên Vương Chuông, Thánh khí siêu phẩm! Hai thứ này, chính là ban thưởng cho ngươi khi đạt đến Long Ba Linh cấp trung kỳ.”
Cho dù là ở Thần Vực thì Thánh khí siêu phẩm cũng cực kỳ hiếm thấy. Tinh Nguyệt Kiếm của Diệp Viễn có cao lắm cũng chỉ là Thánh khí cực phẩm mà thôi.
Ở niên đại Thần đạo lụi tàn này thì Thần khí cũng theo đó mà mất tích. Thánh khí siêu phẩm được cho là tồn tại cao cấp nhất Thần Vực.
Đương nhiên, chuẩn thần khí như Hạo Thiên Tháp thì lại bao trùm trên cả Thánh khí siêu phẩm.
Nhưng mà, Diệp Viễn vẫn chưa nghe nói đến sự tồn tại của thế lực có chuẩn thần khí.
Đợi Diệp Viễn nhận xong Thiên Vương Chuông, Hắc Ảnh còn nói thêm: “Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn! Thứ nhất, cầm lấy hai đồ vật này, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi lãnh địa Long Hoàng; Thứ hai, khiêu chiến truyền thừa Chung Cực, nhưng mà… sợ rằng sẽ liên quan đến tính mạng! Dựa vào thực lực của ngươi thì không có khả năng khiêu chiến thành công.”
Diệp Viễn không chút nghĩ ngợi, đáp: “Cái này còn có gì để cân nhắc hay sao? Đối mặt với cơ duyên như vậy thì cho dù là ai cũng không có cách nào cự tuyệt được?”
Hắc Ảnh lắc đầu nói: "Truyền thừa Chung Cực vô cùng hung hiểm, ngươi quá yếu ớt! Lui một vạn bước, coi như ngươi thật sự đã nhận được phần thưởng của truyền thừa Chung Cực thì cũng không có cách nào khu động. Hơn nữa...”
Nói đến đây, Hắc Ảnh chần chờ.
“Hơn nữa ta cũng không phải là người của Long tộc, không xứng đạt được truyền thừa Chung Cực sao?” Diệp Viễn cười như không cười nói.
Hắc Ảnh không trả lời, nhưng hiển nhiên đã đồng ý với lời nói này.
Một nhân tộc đạt được truyền thừa Chung Cực của Long tộc là một điều không thể nào nói nổi.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Tiền bối, chờ ta luyện hóa được Long cốt hồng hoang thì có thể tiến hóa đến huyết mạch Vương tộc. Mặc kệ xuất thân của ta là cái gì, chỉ riêng cái huyết mạch này thì lại không hề có nửa điểm giả tạo. Nếu như ngay cả huyết mạch vương tộc cũng không xứng đạt được vật của Long tộc thì còn ai xứng đáng để đạt được? Huống hồ, nghe ý tứ trong lời nói của người thì dường như cái truyền thừa Chung Cực cũng không có quy định nhân tộc không thể tiếp nhận. Ngươi băn khoăn… chỉ là tự chính bản thân ngươi băn khoăn mà thôi!”
Lời nói của Diệp Viễn tuyệt đối không hề có chút khách khí nào, rõ ràng Hắc Ảnh trước mắt này chính là người canh giữ truyền thừa Chung Cực. Hắn không phải người đưa ra quy tắc mà chỉ là người chấp hành quy tắc.
“Hừ! Một tên tiểu tử còn hôi sữa mà lại dám vọng nghị bổn tọa, thật không biết trời cao đất rộng!”
Hắc Ảnh hừ lạnh một tiếng, một lời không hợp liền ra tay!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!