Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Cấm chế? Với ta thì cấm chế này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.  

             Cấm chế cùng với đại trận này đều lấy Long ba làm điều kiện để phát động.  

             Diệp Viễn chỉ cần điều chỉnh tần suất Long ba rung động của mình giống với cấm chế thì đã có thể dễ dàng vượt qua cấm chế này.  

             Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.  

             Rõ ràng mặt đất vẫn còn một bãi tro tàn vậy mà Diệp Viễn lại nói cấm chế này là thùng rỗng kêu to, bọn họ còn có thể nói cái gì được nữa?  

             Tên Diệp Viễn này quá thần bí, dường như chuyện khó khăn hơn nữa mà rơi vào trong tay hắn thì cũng đều trở nên vô cùng dễ dàng như vậy.  

             Loại thủ đoạn hóa thứ thần kỳ thành thứ tầm thường này khiến cho mỗi một người trong bọn họ đều bội phục không thôi.  

             Ngay cả Thiệu Khải, lúc này cũng đã tâm phục khẩu phục Diệp Viễn.  

             Ngay cả Chung Vô Bệnh cũng liên tiếp nhận lấy kinh ngạc từ tay Diệp Viễn thì hắn còn có lý do gì mà không phục đây?  

             Cho nên hắn cũng không hề nổi giận khi tất cả mọi người đều đổi xưng hô gọi Diệp Viễn là lão đại. Nếu như không phải vì ngại mặt mũi thì chính hắn cũng muốn gọi một tiếng lão đại.  

             “Ha ha, Diệp lão đại, bảo kiếm này có cái gì chỗ nào đặc thù không?”  

             An Nhân làm một bộ dạng chân chó tiến đến trước mặt Diệp Viễn.  

             “Muốn xem thì tự cầm đi.” Diệp Viễn tiện tay ném kiếm cho An Nhân, vẻ mặt không thèm để ý.  

             An Nhân giống như nhặt được chí bảo, nâng bảo kiếm lên yêu thích không buông.  

             “Keng!”  

             Kiếm xuất vỏ, trong nháy mắt một cỗ phong mang cực kỳ lạnh lẽo lan tràn ra toàn bộ lầu các.  

             "Kiếm tốt! Kiếm tốt!” Tiếng than thở vang lên liên tiếp.  

             Diệp Viễn cười cười, nói: "Chắc hẳn là ngươi dùng kiếm? Vậy thì cho ngươi thanh kiếm này.”  

             “Cái… cái… cái gì?” An Nhân có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, cho nên lúc nói chuyện đều có chút líu lưỡi.  

             “Ta nói, thanh kiếm này cho ngươi dùng.”  

             “...” An Nhân trợn to hai mắt, người khác cũng trợn to hai mắt, mọi người đều chưa kịp phục hồi lại tinh thần.  

             Đây chính là thánh khí thượng phẩm đó, vậy mà Diệp Viễn nói tặng là tặng?  

             Khoan nói đến những sát tướng như bọn họ, ngay cả mấy vị Tôn chủ đến đây thì khi nhìn thấy thánh khí thượng phẩm này chắc chắn cũng sẽ tranh giành tàn nhẫn.  

             Vậy mà Diệp Viễn cứ hời hợt đưa cho An Nhân như thế?  

             Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì vẻ mặt hâm mộ của tất cả mọi người đều nhìn về phía An Nhân. Đồng thời chính bọn họ cũng hối hận không thôi.  

             Sớm biết vậy thì đã theo An Nhân nịnh bợ Diệp lão đại rồi!  

             Đây chính là thánh khí thượng phẩm đấy!  

             “Các ngươi cũng không cần ngưỡng mộ hắn, ta nghĩ tầng hai còn không ít đồ tốt. Đến lúc đó, không thiếu được chỗ tốt của các ngươi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.  

             “Ta… chúng ta đều có phần?”  

             Mọi người không biết nên nói cái gì, cái này… thật sự cũng quá hào phóng rồi?  

             “Diệp Viễn, nhưng mà... cái này là thánh khí thượng phẩm đó! Lẽ nào... ngươi không cần sao?” Thiệu Khải không dám tin tưởng nói.  

             “Những thứ đồ chơi này ta không dùng được vậy thì tặng cho các ngươi đi. Nhưng mà sau khi các ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút, đơn giản là không được bại lộ những vật này, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân.” Diệp Viễn thản nhiên nói.  

             Mọi người không còn gì để nói, bọn họ nhìn ra được Diệp Viễn chính là không thèm để ý đến những thứ kia!  

             Đặt thanh kiếm này ở bên ngoài thì nhất định sẽ gây nên một tràng gió tanh mưa máu. Nhưng Diệp Viễn lại không thèm để ý dù chỉ một chút!  

             Thế giới này, quá điên cuồng rồi!  

             Mặc dù thanh kiếm này không tệ, nhưng vẫn còn thua kém xa so với Tinh Nguyệt Kiếm.  

             Huống hồ cái thánh khí thượng phẩm kia ở trong tay Diệp Viễn cũng không thể phát huy thực lực của hắn bằng Tinh Nguyệt Kiếm thì hắn lấy về cũng vô dụng.  

             Thật ra sát khí lớn nhất của Diệp Viễn cũng không phải là Tinh Nguyệt Kiếm, mà là Hạo Thiên Tháp!  

             Bây giờ Diệp Viễn đã có thể điều khiển sơ bộ Hạo Thiên Tháp, tiêu diệt đối thủ là chuyện trong nháy mắt. Chỉ là cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào có thể buộc được hắn đi đến một bước này mà thôi.  

             Sợ rằng Hạo Thiên Tháp đã đạt đến vô hạn, tiếp cận rất gần với thần khí, một khi bị bại lộ sẽ có rất nhiều sự phiền phức.  

             Có Hạo Thiên Tháp thì tất nhiên Diệp Viễn sẽ chướng mắt với những thứ thánh khí thượng phẩm này.  

             "Được rồi, tầng một hẳn là đã không còn vật gì tốt, chúng ta vẫn là nên lên tầng hai đi.” Diệp Viễn nói.  

             Diệp Viễn đi đến cửa vào của tầng hai, có một màn sáng trong suốt cản ở trước mặt hắn.  

             “Lại là cấm chế! Vì sao trong cái lãnh địa Long Hoàng này, khắp nơi đều là cấm chế vậy chứ?” Có người ai oán nói.  

             Diệp Viễn cười nói: "Đạo cấm chế này không có lực công kích, nhưng cũng không thể dùng những phương thức khác để mở ra. Muốn đi vào tầng tiếp theo, chỉ có thể dùng lực phá hủy. Nếu như ta đoán không sai thì tầng thứ hai này vẫn chưa có người nào đặt chân đến.”  

             Lời nói của Diệp Viễn khiến cho trước mắt mọi người sáng ngời!  

             Nếu như tầng thứ hai chưa có ai đặt chân, đây chẳng phải nói rằng bảo vật ở phía trên đều ở đây hay sao?  

             “Lão đại, lần này để ta tới! Mới nhận được thanh Long Tuyền Kiếm này, vừa hay đem ra luyện tay một chút!” An Nhân ra vẻ trượng nghĩa nói.  

             An Nhân đã nhỏ máu nhận chủ, biết được bảo kiếm này tên là Long Tuyền Kiếm.  

             Diệp Viễn cười cười, nhưng không nói gì thêm.  

             Thứ hạng của An Nhân trên Thiên Sát Bảng cũng không thấp, là nhân vật gần với Thiệu Khải nhất bên phía Tư Nhân.  

             Lúc này nhận được Long Tuyền Kiếm, tất nhiên là hắn nóng lòng muốn thử.  

             “Phá Diệt Kiếm!”  

             An Nhân quát một tiếng chói tai, một cỗ kiếm ý cường hãn không ai bằng đâm về phía màn sáng.  

             “Oành!”  

             An Nhân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nện lên tường một cách nặng nề.  

             “Ai da!” An Nhân kêu thảm một tiêng, toàn bộ xương cốt gần như vỡ nát.  

             Đám người Thiệu Khải biến sắc, không ngờ màn sáng này lại có uy năng như vậy.  

             “Ha ha, là do chúng ta không biết lượng sức mình! Tầng thứ hai không có ai đặt chân thì đã nói lên việc ngay cả Tôn chủ Liệt Hỏa cũng không thể đi lên được! Dựa vào thực lực của hắn còn không phá nổi cấm chế này thì dựa vào những người như chúng ta làm sao có thể phá vỡ chứ?” Bỗng nhiên Thiệu Khải nghĩ lại, có chút chán chường nói.  

             Diệp Viễn cười nói: "Khoan nói đến Liệt Hoả lúc trước mà ngay tại lúc này Liệt Hỏa có đến, cũng nhất định không thể phá nổi.”  

             Nghe thấy lời này, mọi người càng biến sắc.  

             Lúc trước khi Liệt Hỏa tiến vào nơi đây vẫn còn chưa đạt được trình độ Tôn chủ, thực lực hoàn toàn không thể so sánh với hiện tại.  

             Thời gian mười năm nay, Liệt Hỏa tiến bộ rõ như ban ngày. Thực lực của hắn đã có thể so sánh với một vài lão Tôn chủ gạo cội.  

             Vậy mà Diệp Viễn lại nói, Liệt Hỏa của hiện tại cũng không thể.  

             Vậy còn có ai có thể phá vỡ cái màn sáng này được chứ?  

             “Quả nhiên, vẫn là chúng ta si tâm vọng tưởng!” Thiệu Khải cười khổ nói.  

        “Ha hả, hắn không được, không có nghĩa là ta cũng không được!” Diệp Viễn cười nhạt nói.  

             Lời này ngập tràn kiêu ngạo!  

             Cho dù nhìn thế nào thì Diệp Viễn cũng không có khả năng là đối thủ của Liệt Hỏa.  

             Nhưng Diệp Viễn lại nói, hắn có thể phá vỡ màn sáng này!  

             Cái này… làm sao có thể?  

             “Không tin? Tất cả đều lùi ra cho ta, xem kỹ đây!” Diệp Viễn tràn đầy tự tin nói.  

             Không phải Thiệu Khải không tin mà là Diệp Viễn đã nâng mức khởi điểm lên quá cao. Thực lực của Tôn chủ cũng không phải thứ mà những sát tướng như bọn họ có thể so sánh được.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!