Trước mắt là một cái cửa đá rất to, trên cửa đá điêu khắc một con cự long cực kỳ khủng bố.
Cự long để lộ ra cỗ khí tức tang thương, cho dù đã trải qua vô số năm tháng thanh tẩy thì phần uy áp này cũng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy hết sức căng thẳng.
Bên cạnh cửa đá có một ao nước không lớn lắm, nước trong ao có màu xanh lục.
“Lục Ly, ngươi lên trước đi.”
Tôn chủ Thiên Đãng mở miệng, một tên sát tướng dưới trướng hắn bước ra khỏi hàng, đi tới cạnh ao nước.
Tên Lục Ly kia cắn đứt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi vào trong ao, rất nhanh liền tan biến không thấy nữa.
“Ùng ục ục...”
Trong ao bắt đầu toát ra một ít bọt khí màu xanh, nhưng mà tính một chút thì cũng chỉ hình thành được có bốn năm cái.
Một trong những bọt khí kia bay đến trước mặt Lục Ly, ngay khi đụng đến thân thể của hắn thì bọt khí cũng không vỡ tan mà lại lan tràn ra toàn thân hắn, hình thành một lồng ánh sáng màu xanh nhạt!
Lục Ly lấy tay phẩy một cái thì những bọt khí khác bay về phía Thần Vương Thiên Đãng và những sát tướng khác.
Cuối cùng, tính cả Lục Ly thì có bốn người thu được cái quang tráo này.
Nhìn thấy một màn thần kỳ này, Diệp Viễn cũng không khỏi thốt lên kỳ lạ.
Thiệu Khải tiến đến nhỏ giọng nói nhỏ bên tai hắn: "Bên trong lãnh địa Long Hoàng có sát trận vô cùng lợi hại, nhất định phải dùng loại quang tráo này mới có thể không bị đại trận gạt bỏ. Nhưng mà hình như huyết mạch Long tộc của tên Lục Ly này không phải rất mạnh nên chỉ triệu hồi ra được bốn cái quang tráo.”
Diệp Viễn lộ vẻ bừng tỉnh, trách sao nhóm mấy Tôn chủ kia đều tìm người có huyết mạch Long tộc, thì ra là vì nguyên nhân này.
Sau Lục Ly, lại có thêm hai gã võ giả có huyết mạch Long tộc tiến lên triệu hoán, thế nhưng dường như độ huyết thống thuần chủng của bọn họ cũng không cao lắm. Người nhiều nhất cũng chỉ triệu hồi ra được sáu cái bọt khí.
Ba người này triệu hồi ra bọt khí quá ít cho nên người trong trận doanh của bọn họ vô cùng bất mãn chứ đừng nói gì là Tôn chủ của những trận doanh khác.
“Xuy... Loại trình độ huyết mạch Long tộc như thế mà cũng dám đi ra bêu xấu, thực sự là không sợ mất mặt!”
Một thanh niên bước ra khỏi hàng, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là người dưới trướng của Tôn chủ Hôi Đồng.
Sắc mặt của Lục Ly cùng với hai người khác đều đen lại, không vui nói: “Lũng Dương, chẳng qua ngươi ỷ lại mình là con cháu của Thiên Lũng Lĩnh, ngoài ra có cái gì tốt để kiêu ngạo chứ!”
Lũng Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ, khinh thường nói: “Ta chính là ỷ vào mình là con cháu của Thiên Lũng Lĩnh đấy, ngươi cắn ta sao? Có bản lĩnh thì mấy người các ngươi mang thêm nhiều người đi vào đi!”
Tên Lũng Dương này rất kiêu ngạo, cũng có chút cảm thấy kiêu ngạo về chính thân thế của mình.
Diệp Viễn nghe được cái tên Thiên Lũng Lĩnh này, thần sắc cũng hơi lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Lũng gia Thiên Lũng Lĩnh, chính là truyền nhân của huyết mạch Chân Long, có quan hệ vô cùng mật thiết với Long tộc yêu vực, cũng là thánh địa cấp một có thực lực mạnh nhất.
Nhưng mà bởi vì Lũng gia phạm phải điều cấm kỵ của Long tộc cho nên không dám theo họ Long, toàn gia tộc chỉ có thể đổi thành họ Lũng.
Đương nhiên, điểm này cũng là điều mà người Lũng gia kiêng kỵ nhất, nếu ai nhắc tới điều này thì chính là đang khiêu khích bọn họ.
Mặc dù ba người Lục Ly khó chịu về sự kiêu ngạo của Lũng Dương nhưng cũng không thể không thừa nhận huyết mạch của hắn cường đại, căn bản bọn họ không có khả năng so sánh được, không thể làm gì khác hơn đành im miệng không nói.
Lũng Dương thấy ba người câm miệng thì càng cười đắc ý, tùy tiện đi tới bên cạnh ao, nhỏ một giọt máu tươi vào.
“Ùng ục ục...”
Trong ao rất nhanh sôi trào, lập tức bọt khí bay ra mấy chục cái!
Lũng Dương tự mặc quang tráo lên người trước, sau đó lại thao túng bọt khí bao quanh toàn bộ Tôn chủ Hôi Đồng và sát tướng dưới trướng. Đã như vậy rồi mà vẫn còn dư tới mười cái bọt khí.
Chỉ là trên mặt của những võ giả trong trận doanh của hắn đều lộ ra thần sắc tiếc nuối, bọn họ tới nơi này chính là trông cậy Lũng Dương có thể đem bọn hắn đi vào.
Nhưng bây giờ, dư mười cái danh ngạch lại không đủ người để phân!
“Hà hà, vẫn còn mười cái danh ngạch, có ai muốn tiến vào lãnh địa Long Hoàng nữa không? Ta nói trước, đi vào thì có thể, nhưng nhất định phải phát lời thề Thiên đạo, sau khi đi vào một khi phát hiện được bảo vật thì nhất định phải để cho ta ưu tiên chọn trước một cái!” Lũng Dương đắc ý nói.
Tính cả Diệp Viễn thì tổng cộng cũng chỉ có năm Tôn chủ có võ giả mang Huyết Mạch Long Tộc. Nói cách khác thì vẫn còn bảy Tôn chủ khác không có sát tướng nào có thể tiến vào lãnh địa Long Hoàng.
Từ thái độ của nhóm Tôn chủ có thể thấy được, trong cái lãnh địa Long Hoàng này có không ít đồ tốt, nếu không những tên sát tướng này sẽ không đi vào mạo hiểm với nguy hiểm lớn như vậy.
Chỉ là bọn hắn muốn đi vào nhưng không có quang tráo chống đỡ thì không được. Hiện tại Lũng Dương chính là đang ra giá.
Hiện tại vào lúc này, võ giả có Long Huyết vô cùng có giá trị. Bởi vì huyết dịch chỉ có thể tích ra một lần, tiếp tục tích nữa thì cũng vô dụng. Hơn nữa bọt khí nhô ra từ trong ao chỉ có thể bị võ giả mang long huyết chi phối, cho nên từng danh ngạch đều vô cùng trân quý.
“Hừ! Lũng Dương, ngươi có thái độ đắc ý gì! Quang tráo của ngươi quý giá, nhưng vẫn còn một võ giả mang long huyết vẫn chưa trích máu đấy!” Vẻ mặt Lục Ly khó chịu, lên tiếng nói.
Lục Ly vừa nói ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung lên người Diệp Viễn.
Lũng Dương cười to nói: “Thực sự buồn cười! Luận về cường độ huyết mạch Long tộc, có lãnh thổ quốc gia nào ở nhân tộc này còn có người có thể so sánh được với người của Lũng gia bọn ta? Lục Ly, ngươi đã nói như thế thì xem ra các ngươi không cần mười cái danh ngạch này nữa? Vậy... xem ra mọi người đều không thiếu mười cái danh ngạch này vậy thì ta liền hủy chúng nó đi!”
Lũng Dương ra vẻ muốn động thủ, những sát tướng khác nhịn không được, có người vội vã lên tiếng nói: “Lũng huynh, mọi việc đều không thể hành động theo cảm tính, không phải chỉ là một món bảo vật thôi sao, cho ngươi là được!”
Người nói chuyện chính là Ngô Hạc, võ giả dưới trướng Tôn chủ Liệt Hỏa. Ngô Hạc muốn đi vào lãnh địa Long Hoàng, nhất định phải bằng lòng với điều kiện của Lũng Dương.
Chỉ có mười danh ngạch, tới trước được trước. Huống hồ Ngô Hạc là tử địch với Diệp Viễn là tử địch sẽ không khả năng hắn cầu cạnh đến Diệp Viễn.
“Ha ha, vẫn là Ngô huynh hiểu đạo!” Lũng Dương cười to nói.
Ngô Hạc đứng trước mặt phát lời thề thiên đạo, Lũng Dương liền thao túng bọt khí bọc Ngô Hạc lại.
Ngô Hạc khẽ động thì Tôn chủ của hắn cũng ngồi không yên, ngay cả Tôn chủ U Sát, cũng mở miệng muốn một cái danh ngạch.
Mười cái danh ngạch, rất nhanh đã bị chia hết sạch.
“Ha ha, tất cả mọi người đều đã chia xong sao? Vậy thì đến lượt ta đi!” Diệp Viễn đĩnh đạc cười, đi tới bên cạnh cái ao.
Trên mặt Lũng Dương lộ ra thần sắc khinh thường, hắn biết huyết mạch Long tộc của Diệp Viễn không yếu, thế nhưng muốn vượt qua cả hắn thì đó là chuyện không có khả năng.
Diệp Viễn cắn ngón tay, nặn một giọt máu tươi như đang nặng kem đánh răng.
"Tóc!” Huyết dịch rất nhanh dung nhập vào ao nước màu xanh.
Một giây đi qua, hai giây đi qua, ba giây đi qua...