"Hố Thiên Sát?” Diệp Viễn vờ như không biết.
Mạc Thương gật đầu liếc mắt nhìn Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Sơ liền hiểu ý, tự động rời đi.
Nạp Lan Sơ đi rồi, Mạc Thương mới giải thích: “Đây là bí mật bị giới hạn chỉ có cấp bậc sát tướng mới biết được! Tu La Tràng có vô số thứ tốt, cũng có một bộ quy tắc Sát Lục mà ngoại giới không hề có, mà những thứ này, đều có xuất xứ từ hố Thiên Sát!”
"Hố Thiên Sát chính là nơi của một chiến trường thượng cổ, cũng là nơi Thần Vẫn Chi Địa! Bảo vật bên trong nhiều vô cùng vô tận, cho nên cũng sẽ kèm theo nguy hiểm cực lớn. Cứ mười năm hố Thiên Sát sẽ mở ra một lần, mà hai tháng sau chính là kỳ hạn mười năm.”
Trên mặt Diệp Viễn hiện ra biểu tình kinh ngạc, nhưng lại hỏi: "Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?”
Mạc Thương nói: “Lần trước tiến vào hố Thiên Sát, nhóm Tôn chủ đã phát hiện ra một động phủ. Mà động phủ kia cần huyết mạch Long tộc để mở ra.”
Diệp Viễn nghe vậy chợt hiểu, trách không được vì sao những Tôn chủ này, mỗi một người đều quấn mình như ruồi, nhìn mình chằm chằm không buông.
“Nói như thế, hiện tại ta chính là hàng quý hiếm? Nhưng mà... đã qua mười năm rồi, chẳng lẽ sau lưng những Tôn chủ kia cũng không thể không có chuẩn bị một chút gì?” Diệp Viễn cười mà không cười nói.
Mặc dù huyết mạch Long tộc rất thưa thớt nhưng chỉ cần chăm chú tìm thì vẫn có thể tìm được một vài người.
Hiển nhiên là những Tôn chủ này sẽ nhắm vào chỗ động phủ kia, trong vòng mười năm nay không có khả năng không tự đi tìm võ giả mang long huyết.
“Cái này hiển nhiên là có! Chỉ là võ giả mang huyết mạch Long tộc rất khó tìm cho nên hiện tại mới có bốn năm Tôn chủ tìm được võ giả có long huyết.” Mạc Thương nói.
"Nếu như đã có bốn năm người tìm được tại sao còn muốn tìm tới ta?” Diệp Viễn không khỏi hiếu kỳ nói.
“Cái này ta cũng không rõ lắm, có thể là coi trọng thực lực của ngươi. Bởi vì cái động phủ kia, Tôn chủ không vào được! Hơn nữa nếu cần huyết mạch Long tộc thì bảo vật bên trong rất có khả năng liên quan đến Long tộc. Người mang huyết mạch sẽ có tỷ lệ nhận được bảo vật càng lớn hơn.” Mạc Thương suy đoán.
Nghe Mạc Thương giải thích, Diệp Viễn không khỏi cau mày nói: “Xem ra, là có Tôn chủ đã bỏ mạng ở cái động phủ kia?”
Loại chuyện như vậy, chỉ có tự mình trải nghiệm qua mới biết được.
Mạc Thương gật đầu nói: “Lần trước hố Thiên Sát mở ra, mọi người xông vào lãnh địa của Long Hoàng đánh bừa, kết quả là hai Tôn chủ đã trực tiếp bị quy tắc ở trong đó gạt bỏ! Tôn chủ Tư Nhân và Tôn chủ Liệt Hỏa chính là người bổ sung ngay sau đó.”
Cái Tu La Tràng này đã vận hành mấy vạn năm, thế nhưng cho tới nay chỉ có mười hai vị Tôn chủ. Đến khi nào những Tôn chủ kia tử vong thì người phía dưới mới có cơ hội lần lượt bổ sung lên làm Tôn chủ.
Nhưng mà, cho dù không xảy ra chuyện ở lãnh địa Long Hoàng thì mười hai vị trí Tôn chủ cũng đã bị thay thế nhiều lần.
Dường như mỗi một lần hố Thiên Sát mở ra đều có danh sách Tôn chủ chết ở trong đó.
Nhưng đồ tốt ở trong hố Thiên Sát quá nhiều, mỗi lần mở ra thì cứ Tôn chủ trước ngã xuống lập tức sẽ có người phía sau tiến lên, tiến vào hố Thiên Sát để tìm kiếm bảo vật.
“Ha ha, thật ra ta thì không sao cả. Chỉ là Tôn chủ không có biện pháp tiến vào thì hắn làm sao biết được ta nuốt trọn bao nhiêu bảo vật ở bên trong?” Diệp Viễn làm bộ dáng sao cũng được nói.
Mạc Thương nói: “Gia nhập vào dưới trướng của một Tôn chủ cũng không phải là ước định bằng miệng, mà là phải phát thệ với Quyết Sát Lệnh của mình! Sau khi Phát thệ thì Tôn chủ và sát tướng sẽ hình thành một loại khế ước. Một khi sát tướng vi phạm lời thề thì sẽ để Tôn chủ đến khống chế sinh tử. Đương nhiên, chỉ cần ngươi không được vi phạm lời thề, Tôn chủ cũng sẽ không gạt bỏ ngươi.”
Diệp Viễn ngẫm lại, nói: “Dường như xem ra ta không có sự lựa chọn nào khác.”
Mạc Thương gật gật đầu nói: "Dưới tình thế hiện tại thì thật sự ngươi không có sự lựa chọn! Nếu như ngươi cự tuyệt tất cả các Tôn chủ, chỉ sợ sẽ trở thành đối thủ chung của bọn họ!”
Trở thành đối thủ chung của mười hai vị Tôn chủ thì nghe thế nào cũng biết đây không phải chuyện dễ chơi.
Thế nhưng bị người khác khống chế sinh tử cũng không phải phong cách của Diệp Viễn.
“Như vậy... nói đi nói lại thì ta dựa vào cái gì để gia nhập vào dưới trướng của Tôn chủ U Sát đây?” Diệp Viễn cười như không cười nói.
Hiển nhiên Mạc Thương đã có chuẩn bị từ sớm, cười nói: “Tôn chủ đại nhân đã hứa hẹn, chỉ cần ngươi đồng ý thì tiến nhập lãnh địa Long Hoàng lần này thì tất cả những thứ đạt được đều thuộc về Diệp lão đệ, Tôn chủ đại nhân chỉ cần một vật bên trong! Ta nghĩ cái hứa hẹn này, những Tôn chủ khác đều làm không được! Diệp lão đệ, ngươi chỉ vừa mới xuất quan, ta tin tưởng những Tôn chủ khác cũng sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó Diệp lão đệ có thể so sánh một chút.”
Mạc Thương rất có tự tin, bởi vì thời điểm Tôn chủ U Sát nói ra điều kiện này, ngay cả hắn cũng bị dọa cho giật mình.
Ai ngờ Diệp Viễn cũng không có lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, cười nói: "Dường như nghe cũng không tồi! Vậy thì theo như Mạc đại ca nói, Diệp mỗ sẽ so sánh với những nhà khác sau đó mới định đoạt.”
Tiễn Mạc Thương rời đi, Diệp Viễn lại rơi vào trầm tư.
Xem ra, cạnh tranh giữa mười hai vị Tôn chủ cũng có chút kịch liệt. Trong này có thứ gì đó mờ ám, sợ rằng chỉ có chính bọn nó mới biết được.
Mục đích chuyến này của Diệp Viễn chính là Uẩn Thần Thạch, thế nhưng khi nghe Mạc Thương nói như vậy thì hắn cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái lãnh địa Long Hoàng này.
Còn lời thề Quyết Sát Lệnh mà Mạc Thương nói, Diệp Viễn cũng không để ở trong lòng. Có nhiều thứ hắn làm chỉ là cho Mạc Thương xem.
Dựa vào thủ đoạn của Diệp Viễn thì muốn khống chế hắn làm sao có thể nói một cách dễ dàng như vậy?
…
Đúng như dự liệu của Mạc Thương, cả ngày hôm nay ngoại trừ Tôn chủ Thiên Đãng, Tôn chủ Liệt Hỏa và Tôn chủ Tư Nhân ra thì chín vị Tôn chủ khác đều phái người tới.
Chỉ là điều kiện của những Tôn chủ này cũng không phong phú như Tôn chủ U Sát.
Dưới tình huống tương đối thì dường như Diệp Viễn chỉ hài lòng với Tôn chủ U Sát.
Khiến cho Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn là, Tôn chủ Tư Nhân vậy mà lại không tìm tới.
Từ biểu hiện ngày hôm đó của nàng thì có thể thấy được, chắc chắn nàng rất coi trọng Diệp Viễn, kết quả là ngoại trừ Tôn chủ Thiên Đãng và Tôn chủ Liệt Hỏa ra thì chỉ có Tôn chủ Tư Nhân là chưa tới.
Đến thời điểm Diệp Viễn cho là nàng sẽ không tới, thì vào nửa đêm Tư Nhân lại đích thân đến tìm.
"Tôn chủ Tư Nhân đại giá quang lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này!” Diệp Viễn cười nói.
Mặt Tư Nhân không chút thay đổi nói: “Diệp Viễn, ngươi nên biết ý đồ đến đây của bản Tôn? Ra một điều kiện đi, chỉ cần ngươi phát thệ thuần phục bản Tôn thì bất kỳ điều kiện gì bản Tôn cũng đều có thể bằng lòng với ngươi!”
Diệp Viễn nghe vậy nhưng lại cười nói: "Tôn chủ Tư Nhân đến tìm Diệp mỗ, chẳng lẽ không phải vì muốn ôn chuyện hay sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!