“Đồ ngu xuẩn nói khoác mà không biết ngượng! Bản thân sắp mất mạng đến nơi rồi mà còn nghĩ tới đi cứu người!” Tạ Ảnh cười to nói.
Loại thái độ bình tĩnh này của Diệp Viễn khiến cho Tạ Ảnh rất khó chịu. Làm bộ làm tịch cũng phải có giới hạn chứ không phải sao?
Võ giả Thiên Khải Cảnh tầng hai khiêu chiến cường giả trên Địa Sát Bảng, loại chuyện như vậy xưa nay chưa từng xảy ra ở Loạn Ma Hải.
Đối với cao thủ Địa Sát Bảng mà nói, cho tới bây giờ đều là khiêu chiến vượt cấp người khác, có bao giờ bị người khác khiêu chiến qua?
Nghiêm Tuấn còn muốn nói điều gì, lại bị nguyên lực của Diệp Viễn nhẹ nhàng đẩy một cái, trực tiếp đẩy hắn và Lâm Sương ra.
Nghiêm Tuấn không khỏi kinh ngạc một hồi, hắn chính là võ giả Thiên Khải Cảnh, lúc này bị Diệp Viễn đẩy một cái thế mà hắn lại không có sức đánh trả chút nào!
Diệp Viễn đứng chắp tay, thản nhiên nói: "Ngươi có tên trên Địa Sát Bảng là dùng miệng để nói khoác ra sao? Nói nhảm nhiều như vậy?"
Sắc mặt Tạ Ảnh lạnh lẽo nói: “Tiểu tử thối, ngươi sẽ chết rất khó coi!”
Sát khí cuồng bạo bộc phát ra, gần như là ngưng tụ thành thực chất. Mọi người vây xem căn bản là chịu không nổi cỗ sát khí này, vội vã lui tản mát ra.
“Đã nhiều năm không nhìn thấy Tạ Ảnh xuất thủ, thực lực của hắn càng sâu hơn lúc trước rồi!”
“Ngưng tụ sát ý thành thực chất, xem ra, lĩnh ngộ của hắn đối với chân ý vô thượng Sát Lục đã tiến thêm một bước!”
“Thảo nào mấy năm nay, xếp hạng trên Địa Sát Bảng của hắn không ngừng nâng cao. Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc còn cách không xa nữa là đến Vô Tướng Cảnh! Tiểu tử này khiêu chiến Tạ Ảnh, nhất định chính là đi tìm chết!”
Địa vị của Tạ Ảnh là dùng chiến tích thật sự mà đạt được. Mặc dù nhiều năm không có xuất thủ thế nhưng thực lực của hắn hiển nhiên vẫn vững bước tăng lên.
Đến bây giờ, khi Tạ Ảnh bộc lộ thực lực ở trước mặt mọi người lần nữa, căn bản là không có người nào xem trọng Diệp Viễn.
Sát Lục chân ý, là ý cảnh phổ biến mà võ giả Loạn Ma Hải cảm ngộ.
Ý cảnh Sát Lục là một môn chân ý cực kỳ mạnh, so với Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm của Diệp Viễn cũng là không thua kém bao nhiêu.
Tu luyện tới cảnh giới cao nhất, thì chỉ cần võ giả thả ý cảnh ra ngoài, là có thể mê hoặc tâm tình đối thủ, từ đó chiếm được tiên cơ.
Diệp Viễn đứng chắp tay, rất là thích ý đứng ở trong gió lốc, có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Sát Lục chân ý rất mạnh, nhưng mà chỉ dựa vào cảm ngộ của Tạ Ảnh, căn bản là không thể nào lay động được Diệp Viễn.
Nhìn thấy cảnh này, thần tình của Tạ Ảnh cũng là khẽ biến. Xem ra tiểu tử này dám hò hét, cũng không phải là không có chút bản lĩnh nào.
“Xuy…”
Thân hình Tạ Ảnh đột nhiên bạo phát, kiếm trong tay hắn biến mất một cách kỳ lạ!
“Vô Ảnh Kiếm! Vô Ảnh Kiếm của Tạ Ảnh, rốt cuộc cũng xuất hiện lần nữa! Hắn xuất kiếm vô tung vô ảnh, căn bản là khó có thể nắm được, không ngờ được hắn vừa ra tay lại chính là sát chiêu!”
Tạ Ảnh khẽ động, lập tức có người la hoảng lên.
Diệp Viễn chậm rãi nhắm mắt lại, trạng thái cả người cũng là tiến vào bên trong tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, nắm mọi thứ xung quanh rõ như trong lòng bàn tay.
“Đinh!”
Một tiếng sắt thép thanh thúy va chạm vào nhau truyền đến, Diệp Viễn và Tạ Ảnh vừa chạm liền tách ra, Diệp Viễn đúng là bị đánh lui mấy chục bước!
“Tiểu tử này, vậy mà lại dùng sức mạnh thân thể cứng đối cứng với Tạ Ảnh! Rốt cuộc nhục thân của hắn mạnh đến mức nào?”
“Kiếm nhanh như vậy, sao hắn có thể bắt được?”
“Không trách được tiểu tử này dám khiêu chiến Tạ Ảnh, hóa ra thực lực lại mạnh như vậy! Có điều, xem ra hắn vẫn không phải là đối thủ của Tạ Ảnh!”
Một chiêu hạ xuống, Tạ Ảnh không nhúc nhích chút nào, mà Diệp Viễn bị đánh lui mấy chục bước, lập tức liền phân được cao thấp.
“Ha ha, không trách lại lớn lối như vậy, hóa ra thân thể đã tu luyện tới mức như thế. Có điều… Thân thể ngươi có cường thịnh trở lại, cũng là không làm nên được chuyện gì cả! Chịu chết đi!”
Tạ Ảnh cười lạnh một tiếng, vung kiếm một lần nữa!
“Đinh đinh đinh…”
Trong nháy mắt, hai người đã giao chiến hơn mười hiệp.
“Ầm!”
Tạ Ảnh giơ lên một cước, bỗng nhiên đạp trúng ngực Diệp Viễn, trực tiếp đem hắn đá bay thật xa ra ngoài.
“Diệp dược sư!”
Nghiêm Tuấn thấy sớm đã trợn mắt há mồm, hắn không ngờ được Diệp Viễn lại còn là cao thủ võ đạo lợi hại như vậy.
Đối chiến với cường giả như Tạ Ảnh, cũng chỉ là rơi vào thế hạ phong.
Có điều một cước này đã hù dọa Nghiêm Tuấn nhảy dựng lên.
Diệp Viễn lại giống như là người không có chuyện gì, đứng lên vỗ vỗ bụi trên người nói: “Không tồi, có chút thú vị, lại nữa!”
Một cước của Tạ Ảnh đạp giữa ngực Diệp Viễn, đang tự đắc ý thì nhìn thấy Diệp Viễn giống như một người không có việc gì, sắc mắt không khỏi trở nên khó coi.
Một cước này của hắn không có giữ lại bao nhiêu lực, vậy mà Diệp Viễn này một chút thương tích cũng không có.
Thân thể cường hãn, phòng ngự này cũng là cường đại đến thái quá rồi!
Xem ra, chỉ có Sát Lục ý cảnh, mới có thể phá vỡ phòng ngự của Diệp Viễn!
“Hừ! Tiểu tử, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Tạ Ảnh vung kiếm lên, lại cùng Diệp Viễn giao chiến một chỗ.
Sát Lục ý cảnh của Tạ Ảnh xung quanh tiêu tán, cuồng bạo tới cực điểm. Ngược lại Diệp Viễn lại giống như một viên đá cứng đầu trong cơn cuồng phong dữ dội, mặc cho bão tố có mãnh liệt hơn nữa, ta vẫn sẽ bất động!
Chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra, Diệp Viễn vẫn là ở thế hạ phong.
Tạ Ảnh muốn dùng Sát Lục ý cảnh của chính mình đi đối phó Diệp Viễn, nhưng mỗi lần đều bị Diệp Viễn khéo léo tách ra.
Có điều, Diệp Viễn tuy là tránh được chỗ hiểm, thế nhưng toàn bộ quá trình cũng là chật vật không thôi. Sau hơn một nghìn hiệp đấu, cũng đã chịu ngoại thương không nhẹ.
“Ha ha, ngươi chính là một cục sắt, nếu tiếp tục như vậy cũng sẽ bị thương nặng mà chết!” Ngược lại Tạ Ảnh rất có kiên trì, nếu như Diệp Viễn đã muốn kéo dài vậy thì xem rốt cuộc ai có thể kéo dài được.
Diệp Viễn vẫn giống như là chưa tỉnh, không ngừng quơ quả đấm như trước, không cho Tạ Ảnh có một chút cơ hội thở dốc.
“Diệp dược sư, đừng đánh nữa! Nếu đánh nữa, ngươi sẽ chết đó!” Nghiêm Tuấn thực sự không nhìn được, ở một bên hô.
“Ha ha, ngươi quá ngây thơ! Đến lúc này, Tạ thành chủ sẽ còn để hắn có cơ hội sống mà rời đi sao? Có điều có thể ép Tạ thành chủ đến bước này, hắn cũng đã đủ để tự hào rồi.” Một tên tùy tùng của Tạ Ảnh cười to nói.
“Ngu xuẩn! Đây chính là cuộc chiến sinh tử! Không đánh đến lúc một bên chết là sẽ không ngừng lại. Tiểu tử này không biết tự lượng sức mình, lại dám khiêu chiến Tạ thành chủ, chết cũng là đáng đời!”
Mắt thấy Diệp Viễn sắp thua, mọi người đối với việc Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình cũng là cười nhạt.
Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, Diệp Viễn vẫn luôn là ở vào thế bị động chịu đòn, căn bản là không nhìn thấy một điểm phần thắng.
Tuy là thực lực của Diệp Viễn nằm ngoài tất cả dự liệu của mọi người, nhưng mà rất hiển nhiên là chênh lệch rất lớn với Tạ Ảnh.
Đương nhiên bọn họ không có phát hiện, từ lúc mới bắt đầu, sắc mặt Tạ Ảnh càng ngày càng ngưng trọng.
Lực đạo trên tay Diệp Viễn càng lúc càng lớn, mỗi một quyền giống như là cái chùy lớn, mang theo lực rất lớn đánh vào, Tạ Ảnh lại có chút khuynh hướng không đỡ được.
Hơn nữa mỗi một quyền mà Diệp Viễn hạ xuống, toàn thân Tạ Ảnh đều giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt.