“Thiếu chủ, dựa theo lời các ngươi nói thì Mai Cốt Chi Địa này chính là con đường chết, Vô Tướng Cảnh đi vào cũng không chắc có thể an toàn đi ra. Bản thân ngươi là thế hệ tương lai của thánh địa Xích Hà làm sao có thể đặt mình vào nguy hiểm?” Trầm Khâm cũng tận tình khuyên bảo Diệp Viễn mà nói.
“Những lão già lọm khọm bọn ta, tùy thời đều có thể đi tìm chết nhưng duy chỉ có ngươi là không thể chết! Thôi thì ta cũng không thể sống được mấy năm nữa, bất cứ giá nào lần này bản đế cũng phải xông vào Mai Cốt Chi Địa này một lần!” Đồ U biểu tình dứt khoát nói.
Trải qua một đoạn thời gian quan sát, Đồ U thoả mãn cực điểm đối với tên Diệp Viễn thiếu chủ này.
Bất luận là thiên phú, đầu óc hay là thủ đoạn, việc Diệp Viễn làm thiếu chủ không còn gì có thể bắt bẻ, tuyệt đối là người có một không hai để kế thừa vị trí thánh chủ!
Advertisement
Nếu như Diệp Viễn bị chết ở Mai Cốt Chi Địa thì thánh địa Xích Hà thật sự xong đời!
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đồ U, trong lòng Diệp Viễn cảm động nhưng cũng lắc đầu nói: “Tử khí trên người thánh chủ ngày càng nặng, thọ nguyên còn lại không còn bao nhiêu. Mai Cốt Chi Địa kia lại là một nơi âm khí cực mạnh, lực âm sát rất lớn. Người đi nơi đó, sợ rằng sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tập tức. Huống hồ tình trạng bây giờ của người một khi bị lộ diện thì cho dù Xích Hà có thể vượt qua nguy cơ lần này thì cũng sợ sẽ bị mấy thánh địa khác để mắt tới. Chuyến này vẫn còn cần một người chủ sự, tất nhiên ta là thí sinh thích hợp nhất."
Đồ U không khỏi đơ người, so với hắn Diệp Viễn suy nghĩ còn muốn chu toàn hơn.
Hơn nữa biểu hiện của Diệp Viễn, hẳn đã khiến cho những thánh địa khác chắc chắn rằng là hắn đang bế quan.
Lần này lộ diện một cái thì sẽ bị bại lộ hoàn toàn.
Đồ U thở dài nói: “Haiz! Người làm thánh chủ như ta, thực sự quá bất lực!”
Diệp Viễn cười nói: “Thật ra chuyến này cũng chưa chắc có nguy hiểm như vậy, ta nói với những người khác như vậy là vì muốn khiến cho thánh chủ của các thánh địa không xuất thủ. Nếu như thánh chủ của các thánh địa đều xuất thủ mà chỉ có Xích Hà không có động tĩnh gì sợ rằng sẽ làm cho bọn hắn hoài nghi.”
Đồ U nhìn Diệp Viễn, thực sự không biết nói cái gì cho phải.
Người này suy nghĩ chu toàn, nhìn xa trông rộng, đổi lại là chính mình thì cũng không có khả năng làm tốt hơn hắn!
“Được rồi, vậy chuyến này ngươi đi nhất định phải chú ý an toàn! Nếu như chuyện không thể làm, nhất định phải ưu tiên bảo đảm mạng sống! Có gì cần, cứ nói với ta!” Đồ U khó xử nói.
Ba ngày sau, đối với sự việc thi triều lần này bảy đại thánh địa cửu phẩm của Bạch Vũ Vực đều rất hưởng ứng, nhao nhao phái người đi đến Mai Cốt Chi Địa.
Khiến cho Diệp Viễn ngoài ý muốn chính là các thiếu chủ của những thánh địa khác đều tới!
Đội hình lúc này rõ ràng cường đại hơn rất nhiều so với lúc trước.
Mỗi một nhà đều phái ra hai vị trưởng lão Vô Tướng Cảnh, đồng thời mang theo hơn mười tên võ giả Thiên Khải Cảnh. Bảy nhà hội tụ vào một chỗ cũng có cả hơn trăm người.
Xích Hà bên này, ngược lại là nhiều hơn một vị võ giả Vô Tướng Cảnh. Ngoại trừ Vương Tán và Ngũ Tư Viễn ra thì nhiều thêm một vị Thải Nguyệt.
Chuyện lần này huyên náo ầm ầm, tất nhiên cửa hàng Thiên Duyên không thể không biết.
Để cho Diệp Viễn ngoài ý muốn là, Thải Nguyệt nghe nói Mai Cốt Chi Địa này là một nơi âm khí cực cao nên đã chủ động tìm tới hắn, yêu cầu được cùng đến đây.
Càng nhiều trợ thủ, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không thể không nguyện ý.
“Này, tiểu tử, chính là ngươi nghĩ ra ý đồ xấu, ép buộc ba nhà chúng ta tới đây mạo hiểm đúng không?” Một người trẻ tuổi bỗng nhiên tìm tới Diệp Viễn, khó chịu nói.
Người này là thiếu chủ của thánh địa Thiên Lam tên là Vương Thạch.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Đây là trách nhiệm của các ngươi tại sao lại nói ta ép buộc đến?”
“Trách nhiệm cái rắm! Cái chỗ chết tiệt này lại không giáp giới với ba nhà chúng ta, dựa vào cái gì khiến cho bọn ta đến tham gia vũng nước đục lần này?” Vương Thạch mắng.
Vệ Thành đứng từ xa nhìn một màn này, trong lòng đắc ý một chút.
Vương Thạch này là một tên có tính tình nóng nảy, vừa rồi hắn hơi giựt dây một cái, liền trực tiếp tìm Diệp Viễn làm loạn.
Tuy là bất đắc dĩ mới đến cái Mai Cốt Chi Địa này, nhưng vì bị chính Diệp Viễn gây khó dễ nên trong lòng hắn luôn khó chịu.
Không tìm được trò gì thì trong lòng hắn làm thế nào cũng không vui nổi.
“Không dựa vào cái gì. Nếu không nguyện ý đến thì ngươi có thể rời đi ngay bây giờ, không ai thèm ngăn cản ngươi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ngươi!” Vương Thạch không khỏi cứng lại.