"Hắc Phong, không nên tiết kiệm nguyên lực nữa! Ta cảm giác được ngọn nguồn của đám cương thi đã không còn xa nữa, hãy dùng công kích mạnh nhất của ngươi để mở đường đi!" Diệp Viễn trầm giọng nói.
"Vâng, chủ nhân!"
Chỉ trong giây lát, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ thân ảnh của Hắc Phong đang thay đổi rõ rệt, trong nháy mắt biến thành một con hắc long khổng lồ.
Long uy khổng lồ lan tràn ra, uy áp cấp tám đại viên mãn bùng nổ trong nháy mắt.
Advertisement
"Hồng Thủy Thao Thiên!"
Hắc Phong há to miệng ra, thác nước giống như bão lũ cuồng bạo bắn ra ngoài vô cùng mãnh liệt!
Dưới trận hồng thủy này những tên cương thi cấp sáu cấp bảy kia đều bị đánh bay tứ tung.
Khoảng cách hơi gần một chút thì sẽ bị lực trùng kích cường đại đập cho thành phấn vụn!
Dưới một chiêu này cũng không biết có bao nhiêu cương thi nhận lấy tai họa ngập đầu.
Vốn là cương thi cả bầy trùng trùng điệp điệp cuối cùng cũng bị mở ra một lỗ hổng lớn.
Thấy tình huống như vậy, Diệp Viễn mừng rỡ nói: "Hắc Phong, làm rất tốt! Các võ giả Vô Tướng Cảnh theo con đường mở phía trước tiếp tục một hơi xông lên!"
Vệ Thành và các trưởng lão kia mỗi một người đều nhìn đến ngây người. Thực lực tàn phá của hắc long thật sự quá đáng sợ!
Nhưng đại chiêu của Hắc Phong cũng đã khiến cho tinh thần của bọn họ phấn chấn hẳn lên.
Có Hắc Phong ở đây có lẽ cũng đủ để chạy thoát khỏi số trời.
Quả nhiên cấp tám đại viên mãn không phải để ngắm!
Nghe thấy lời của Diệp Viễn, từng người một đều không dám thờ ơ nhanh chóng nương theo lỗ hổng được giải khai tiến về phía trước tiếp tục phá vòng vây.
Những Thi Tôn cấp tám kia dù sao cũng chỉ là cấp tám sơ kỳ, thấy một chiêu uy lực này của Hắc Phong thì không dám xông lên cũng chỉ đành trơ mắt nhìn đoàn người xông về phía trước.
Đoàn người Diệp Viễn đẩy tốc độ đạt đến mức cao nhất, trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mấy dặm.
Đột nhiên động tác của đoàn người cứng lại, nhanh chóng dừng bước chân.
Cả đám người bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, trên mặt tất cả mọi người đều hiện rõ biểu tình khiếp sợ.
Trước mắt là một cái hố trời vĩ đại nhìn không thấy bờ!
Đưa mắt nhìn kỹ thì trong hố trời toàn là xương trắng, nhìn qua thấy mà giật mình.
Cho dù những võ giả này từ túc tu luyện cho đến bây giờ đã giết người không kể xiết nhưng khi bọn họ thấy một màn này cũng khiếp sợ không thôi.
Đúng vào lúc này có một tia sáng ánh lên từ rạng đông phía chân trời, những cương thi kia tựa như cảm ứng được điều gì liền thối lui về trong hố trời như thủy triều.
Mấy tên Thi Tôn tầng tám kia do dự một chút rồi cũng rút vào trong hố trời.
"Đây… rốt cuộc đây là địa phương gì? Bên ngoài ranh giới tự nhiên lại có một cái hố trời lớn đến như vậy, vì sao cho đến bây giờ ta cũng chưa hề hay biết?" Vệ Thành hít một hơi sâu nói.
"Không thể nào! Theo ta nhớ thì nơi này hẳn là một vùng bình nguyên, tại sao lại trở thành một cái hố trời?" Sắc mặt Thịnh Tuấn ngưng trọng nói.
Hoa Thư Kiệt tiếp lời: "Ngươi nói không sai! Nếu như ta nhớ không lầm thì nơi này chính xác là vùng bình nguyên, không thể nào xuất hiện một cái hố trời lớn như vậy được."
"Hừ! Có gì mà không thể? Sự thật đặt ngay trước mắt, chẳng lẽ bây giờ chúng ta đều ở trong ảo cảnh hay sao?" Ngũ Tư Viễn lạnh lùng nói.
"Thật là không nghĩ tới, nơi này lại có một khối đất chôn hài cốt khổng lồ, khó trách thi triều lại có thể bùng nổ với quy mô lớn như vậy. Nơi này là điểm ban đầu, hội tụ lực âm sát cực mạnh. Chỉ cần đem thi thể võ giả đặt ở chỗ này thì không bao lâu liền biến thành cương thi. Nhưng xem tình huống từ những khối xương trắng này thì hẳn là vô cùng xa xưa không thể tạo thành cương thi. Như vậy chỉ còn có một khả năng, có người tận lực đem vô số thi thể chôn ở đây sau đó bộc phát thi triều." Diệp Viễn trầm mặt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!