Thiên phú luyện đan của Diệp Viễn quá mức yêu nghiệt, so với các thiên tài trẻ tuổi khác thì không cùng một cấp bậc.
Chỉ bằng việc này, nói không chừng hắn quen biết với Hồn Võ Thần Vương thì sao!
Cũng có thể Diệp Viễn là hậu duệ của Chung Tử Trăn.
Nhưng bây giờ xem ra hắn là cái rắm đó!
Toàn bộ cửa hàng Thiên Duyên bị Diệp Viễn hại thảm rồi.
Advertisement
Đường đường Hồn Võ Thần Vương, sao có thể luyện đan cho một thiếu chủ thánh địa cửu phẩm chứ?
Lý Nghiêu vội vàng khom người hành lễ nói: "Đại nhân bớt giận! Hắn nói chỉ cần ta nói câu này với đại nhân, đại nhân nghe xong nhất định sẽ đồng ý giúp hắn luyện đan!"
Chung Tử Trăn không kiên nhẫn nói: "Cút đi, bổn tọa không rảnh nghe ngươi nói những lời vô nghĩa!"
Nói xong, không gian vặn vẹo một lần nữa, Chung Tử Trăn xoay người rời đi.
Advertisement
Lý Nghiêu khẩn trương, nếu Chung Tử Trăn đi mất, tình hình bên trong của cửa hàng Thiên Duyên sẽ đắc tội không ít người.
Diệp Viễn có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra hai phương thuốc luyện đan nghịch thiên như thế thì chắc chắn vẫn còn không ít.
Một khi đắc tội Diệp Viễn, đừng nói là lần mua bán này không thành, về sau xem chừng cũng sẽ thất bại.
"Trở về treo mộ thông, mãi mãi biết lòng người! Chẳng lẽ tên tiểu tử này lừa ta sao?"
Lý Nghiêu trong cái khó ló cái khôn, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Hắn tin lấy thính lực của Hồn Võ Thần Vương có thể nghe được câu này.
Nếu người ta không phản ứng gì thì hắn cũng chỉ đành rời đi.
Thật ra Lý Nghiêu cũng là ôm tâm tư chữa ngựa chết thành ngựa sống, không nghĩ rằng sau khi nghe hắn lẩm bẩm câu này thân hình của Chung Tử Trăn lại cứng đờ, không gian khôi phục lại bình thường.
"Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Chung Tử Trăn nhíu mày nói.
"Bẩm đại nhân, thiếu niên kia nói là ‘trở về treo mộ thông, mãi mãi biết lòng người!” Lý Nghiêu vội vàng nói.
Sắc mặt Chung Tử Trăn trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Sau một lúc, Chung Tử Trăn đột nhiên hỏi: "Ngươi chắc chắn người truyền câu nói này là một thiếu chủ thánh địa cửu phẩm?"
Lý Nghiêu gật đầu nói: "Đúng vậy! Chỉ là thiếu niên này so với các thiên tài bình thường có chút khác biệt!"
"Hửm? Sao lại khác biệt, nói nghe thử xem.” Thần sắc Chung Tử Trăn đã khôi phục bình thường, Lý Nghiêu cũng không nhìn ra hắn nghĩ gì.
Nhưng thấy Chung Tử Trăn hỏi, Lý Nghiêu cũng không dám giấu giếm, kể hết mọi chuyện về Diệp Viễn.
Tin tức của Diệp Viễn, cửa hàng Thiên Duyên vẫn luôn chú ý, cho nên đại trưởng lão như hắn đều biết rất rõ.
Nghe xong, Chung Tử Trăn bỗng nhiên nói: "Để linh dược lại, ngươi có thể đi!"
Lý Nghiêu cả kinh, có chút không dám tin.
Sắc mặt Chung Tử Trăn trầm xuống, nói: "Không nghe thấy sao?"
Cả người Lý Nghiêu chấn động, vội vàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Chung Tử Trăn.
Chung Tử Trăn nhận nhẫn trữ vật, xoay người rời đi.
"Rốt cuộc lai lịch của Diệp Viễn là gì lại có thể làm Hồn Võ Thần Vương đồng ý luyện đan cho hắn! Hơn nữa thuật luyện đan của Hồn Võ Thần Vương cực kỳ quý giá, giá cả có thể gấp mấy lần. Nhưng lúc này, Hồn Võ Thần Vương lại chẳng mở miệng nói giá!” Lý Nghiêu khiếp sợ nói.
Trong ấn tượng của Lý Nghiêu, Diệp Viễn lại càng trở nên thần bí khó lường.
Thân hình Chung Tử Trăn lại xuất hiện dưới đình nghỉ chân một lần nữa.
"Thật là chậm! Không nghĩ rằng ngươi lại ở ngoài lâu như vậy.” Lão giả vừa cười vừa nhấp ngụm trà nói.
Chung Tử Trăn cười khổ đáp: "Tống Thu Vũ, chắc lần này không thể giữ ngươi lại rồi, lần sau chúng ta chơi tiếp!"
Lão giả hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì, gật đầu rồi rời đi.
Lão già đi rồi, Chung Tử Trăn nhìn về phương xa, có chút thất thần nói: "Ngươi, đã trở lại!"
Trên một ngọn đồi cao ở biên giới thánh địa Xích Hà, có mấy bóng người đang nhìn về phía xa.