Ở một nơi nào đó trên một hòn đảo nhỏ ở Thần Vực, phong cảnh xinh đẹp làm cho người ta cảm giác như lạc vào chốn đào nguyên - bồng lai tiên cảnh.
Trên đảo có một đỉnh núi nhỏ, trên đó có một đình nghỉ chân, dưới đình đặt một bàn đá.
Một người trung niên và một ông lão ngồi hai đầu bàn đá đánh cờ.
Lão già cầm quân màu đen, đặt xuống bàn cờ, cười to nói: "Chung Tử Trăn, ngươi lại thua rồi! Mười ngày này, ngươi chưa thắng ta một ván nào! Đường đường là một Hồn Võ Thần Vương, lại chơi cờ dở như vậy, không giống ngươi một chút nào!"
Hóa ra người trung niên kia lại chính là Hồn Võ Thần Vương Chung Tử Trăn trong truyền thuyết!
Advertisement
Chung Tử Trăn cười nói: "Không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy bồn chồn không yên, như có chuyện gì sắp xảy ra."
Lão giả biến sắc nói: "Tu vi đã đến cảnh giới như ngươi và ta rồi đều có thể nhìn trộm thiên đạo. Ngươi có cảm giác như thế, sợ là sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Chung Tử Trăn khẽ gật đầu nói: "Những năm gần đây, những thế lực ngầm ở Thần Vực đã bắt đầu hành động, sợ không bao lâu nữa sẽ xảy ra chuyện lớn. Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi và ta cũng khó thoát khỏi vòng xoáy này!"
Lão giả khe khẽ thở dài nói: "Tu vi ngươi và ta đã đến cảnh giới này rồi làm sao có thể phân tâm với những chuyện bình thường. Ngoại trừ Thần Cảnh thì còn có gì làm ngươi và ta xúc động?"
...
"Dưới một cái tổ phải có một quả trứng chết? Năm đó cường giả Thần Cảnh rất nhiều nhưng không phải chỉ trong một đêm cũng tan thành khói bụi đó sao? Ngươi và ta sao có thể chạy thoát khỏi vòng xoáy này chứ?” Chung Tử Trăn nói.
"Lại nói, năm đó Dược Vương Điện đổi chủ trong một đêm, cũng là chuyện khó hiểu. Đến bây giờ, cũng không ai biết được nguyên nhân. Xem ra lần này ở Thần Vực có rất nhiều chuyện mà ta và ngươi không thể kiểm soát được rồi!” Lão giả thở dài.
Sắc mặt Chung Tử Trăn thay đổi, cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng lúc này, không gian trước mặt hai người gợn lên một tầng sóng, một con hạc giấy màu vàng xuyên qua bay đến trước mặt Chung Tử Trăn.
Hạc giấy rung cánh, như thể nói cho Chung Tử Trăn biết chuyện gì đó.
"Xem ra ngươi có khách đến, vậy lão phu đi đây.” Lão giả nói.
Chung Tử Trăn xua tay nói: "Ngươi cứ ngồi uống trà một lát, rất nhanh ta sẽ trở lại. Thua ngươi nhiều ngày như vậy, ta cũng muốn hòa một ván."
Nói xong, Chung Tử Trăn bước một bước rồi biến mất ngay tại chỗ.
Ngoài đảo, một lão giả đang chắp tay đứng rất cung kính.
Nếu để người ngoài biết được nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Lão giả này chính là đại trưởng lão của cửa hàng Thiên Duyên đã cho Diệp Viễn lệnh bài hoàng kim, là cường giả Đạo Huyền Cảnh tầng tám!
Nhưng đối mặt với một Hồn Võ Thần Vương, ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám.
Đột nhiên, không gian trước mắt vặn vẹo, một người trung niên chậm rãi từ hư không bước ra.
"Lý Nghiêu - Cửa hàng Thiên Duyên xin bái kiến Hồn Võ Thần Vương!” Đại trưởng lão khom người hành lễ.
Chung Tử Trăn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Nói đi, hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu không cho ta một lý do chính đáng, thì đừng trách ta đi nói chuyện với Trác Ngọc Hải."
Tuy thuật luyện đan của Chung Tử Trăn rất nghịch thiên, nhưng người tìm hắn luyện đan lại cực ít.
Tính tình hắn rất cổ quái, cũng rất ít khi ra tay. Nếu làm phiền hắn thậm chí hắn sẽ ra tay giết người, căn bản không cần lý do.
Đến lúc đó đan còn chưa luyện thì mạng đã không còn.
Trác Ngọc Hải mà Chung Tử Trăn nhắc đến chính là tổng hội trưởng của cửa hàng Thiên Duyên. Lý Nghiêu biết, có thể để Chung Tử Trăn xuất hiện, hơn phân nửa đều nhìn trên mặt mũi của tổng hội trưởng. Lý Nghiêu nghe Chung Tử Trăn nói xong, trong lòng run lên một chút.
Không biết xui xẻo thế nào lại chọn đúng lúc tên sát tinh này có tâm trạng không tốt chứ?
"Thật ra cửa hàng Thiên Duyên vừa nhận được một tin tức, thiếu chủ của thánh địa cửu phẩm ở Bạch Vũ Vực tên là Diệp Viễn. Hắn nói hắn là người quen của đại nhân, chỉ cần chúng ta đưa tin tức này đến, nhất định đại nhân sẽ đồng ý luyện chế đan dược cho hắn.” Lý Nghiêu cung kính nói.
Lời này của Lý Nghiêu đã trực tiếp bán đứng Diệp Viễn.
Đối mặt với cường giả Hồn Võ Thần Vương như vậy, Lý Nghiêu không thể không cẩn thận. Cho nên theo ý tứ trong lời nói của hắn thì cửa hàng Thiên Duyên chỉ phụ trách truyền lời mà thôi, còn chuyện khác thì không có liên quan.
Nếu không phải bị hai đan phương của Diệp Viễn mê hoặc và lại muốn kết giao với thiên tài đan sư tương lai này, sao đại trưởng lão Lý Nghiêu lại tự mình đến bái kiến Chung Tử Trăn chứ?
Nghe Lý Nghiêu nói xong, Chung Tử Trăn nhăn mày lại: "Chẳng lẽ các ngươi thấy bổn tọa rảnh rỗi đến nỗi đi kết bạn với một tên thiếu chủ thánh địa cửu phẩm sao? Nhưng ta cũng có chút tò mò, vị thiếu chủ kia đã cho các ngươi bao nhiêu chỗ tốt mà có thể làm đích thân ngươi đến tìm ta."