Dám làm như vậy, hoặc là Diệp Viễn là kẻ ngốc hoặc là hắn thật sự có gì đó dựa dẫm vào.
Không lẽ Diệp Viễn có chút quan hệ với sư phụ?
Bỗng nhiên, mặt mày La Thông biến sắc.
Người này, chẳng lẽ là con trai của sư phụ?
La Thông càng nghĩ, càng thấy khả năng này rất lớn.
Sư phụ kêu mình tới chỗ này ngao du, hơn nữa còn tạo thời gian, chẳng lẽ vì muốn tạo ra số mệnh gặp gỡ này?
Sư phụ trừ dạy dỗ mình, còn có thể dạy dỗ thiếu niên trước mắt.
Nếu không thì giải thích việc Diệp Viễn quen thuộc Càn Khôn côn pháp đến vậy như thế nào? Nhất chiêu nhất thức của chính mình căn bản là không phát ra được lấy một chút uy lực trước mặt hắn?
"Chẳng lẽ ngươi là con trai của sư phụ?” La Thông yếu ớt hỏi.
Diệp Viễn ngạc nhiên, chợt bật cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều thì mệt! Đừng suy nghĩ lung tung, muốn biết ta là ai, trở về hỏi sư phụ của ngươi một chút sẽ biết! Ngô sư phụ của ngươi hiện tại có khỏe không?"
Lời nói của Diệp Viễn, mang theo cảm xúc phức tạp.
La Thông không tránh khỏi ngạc nhiên, câu hỏi của Diệp Viễn, giống như nhớ về một lão bằng hữu nhiều năm không gặp.
Vừa rồi, rõ ràng hắn thấy được một giọt nước mắt trong suốt ở trong mắt Diệp Viễn.
Tuy rằng Diệp Viễn khống chế cảm xúc của chính mình rất giỏi, nhưng hắn vẫn thấy được.
Nhất định là biểu lộ cảm xúc thành thật, nhưng mà tuổi của Diệp Viễn làm thế nào có khả năng?
Hiện tại La Thông càng lơ mơ không rõ, hắn càng nghi ngờ thân phận của Diệp Viễn.
Chỉ là hiện tại hắn uy hiếp Diệp Viễn, nhưng sự thật thì đã có chút sợ hãi.
"Tình trạng của sư phụ không được tốt, trên người của người, bị người khác hạ cấm chế, vẫn luôn không có cách phá giải. Mấy năm nay vẫn luôn bế quan không ra ngoài, người ngoài rất khó gặp mặt.” La Thông đáp.
Sắc mặt Diệp Viễn biến đổi, nhưng mà rất nhanh lại thở dài, truyền âm nói với La Thông: "Ngươi trở về đi, muốn biết ta là ai, hỏi sư phụ của ngươi một chút sẽ biết. Nhìn thấy hắn, giúp ta chào hỏi hắn một câu. Nếu hắn nghĩ đến thấy ta, ngươi bảo hắn không cần đến đây. Ngươi nói cho hắn, lúc mà thời cơ tới ta sẽ đi tìm hắn."
Có một số lời nói, tự nhiên không thể nói trước mặt nhiều người khác.
Tuy rằng La Thông kiêu ngạo một chút, nhưng là có thể nhìn ra rằng, hẳn là Đổng Phi Dương gửi gắm hy vọng vào hắn rất nhiều.
Nói cách khác, Đổng Phi Dương cũng sẽ không tùy tiện phái một tùy tùng Huyền Tam Trọng mang hắn đi ngao du khắp nơi.
Vậy nên La Thông người này, chắn chắn đáng để tin cậy.
Vẻ mặt La Thông nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự quen biết sư phụ của ta? Lão bằng hữu của sư phụ phần lớn ta đều đã gặp qua, chỉ là trước nay không nghe nói tới ngươi!"
Diệp Viễn cười nói: "Tiểu tử này đúng là vẫn chưa bỏ ý đồ, ngươi không cần phải thử ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi. Muốn biết, thì vẫn phải hỏi Đổng Phi Dương đi. Hơn nữa, tinh túy của Càn Khôn côn pháp nằm ở hai chữ Càn Khôn. Côn pháp vừa mới ra, ngươi chính là Càn Khôn, chúa tể một phần của thiên địa! Côn pháp của ngươi chỉ mới tới đây, chưa đến ý này, còn kém quá xa!"
Tôn Bá biến sắc, kinh ngạc nói: "Thế mà ngươi lại nói giống hệt chủ nhân! Chủ nhân biết côn pháp của La Thông chưa đến cảnh giới, nên để hắn đi mài giũa côn pháp, tìm được cửa đột phá!"
La Thông nghe xong kinh ngạc nói: "Ngươi nói cái gì? Vì nguyên nhân này mà sư phụ mới lệnh ta đi khiêu chiến vị thiên tài tuổi trẻ kia sao?"
Tôn Bá gật đầu nói: "Đúng vậy! Đây là ý của chủ nhân, chỉ là người nói muốn thiếu gia tự lĩnh ngộ, nên không nói cho người biết. Thiếu niên này, thật là kỳ quái!"
La Thông nhìn Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
Rõ ràng tuổi thiếu niên này không chênh lệch lắm so với mình, nhưng bộ dáng như ông cụ non kia thật đúng là dọa người.
Bây giờ, La Thông hết sức nghi ngờ về sự lợi hại của Diệp Viễn.
Có thể nói ra lời giống sư phụ mình như đúc, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
"Được, ta sẽ trở về hỏi sư phụ. Nếu ta biết ngươi lừa ta, toàn bộ thánh địa của các ngươi nên chuẩn bị chờ bị hủy diệt đi!” La Thông hừ lạnh một tiếng, thu côn rời đi.
Tôn Bá cũng theo sát phía sau, hai thân ảnh dần dần biến mất trước tầm mắt của mọi người.