Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: "Con người ngươi, thật sự là vô sỉ! Đi thôi, dẫn đường!"
Khi Diệp Viễn tới, trên quảng trường đã có một đám đông người bao quanh, hơn nữa toàn bộ trưởng lão thánh điện cùng mười đại trưởng lão đều ở đây.
Trầm Khâm nhìn thấy Diệp Viễn đi vào, trầm giọng nói: "thiếu niên này thực lực rất mạnh, đối với Nạp Lan Hồng hoàn toàn là nghiền áp! Còn có cái lão nhân kia, thực lực thâm sâu khó lường, ta căn bản là nhìn không thấu."
Diệp Viễn nhìn cũng không nhìn mà nói luôn: "Không cần đoán, lão nhân kia chắc chắn là Đạo Huyền Cảnh không phải nghi ngờ nữa, hơn nữa cảnh giới không thấp! Nếu không phải như thế, làm sao Hắc Phong có thể ngay cả đầu cũng không dám thò ra?"
Nếu lão nhân kia thực lực không mạnh, lúc này hẳn là Hắc Phong đã sớm đi ra.
Hiện tại Hắc Phong ngay cả đầu cũng không dám lộ, thực rõ ràng đã cảm nhận được sự cường đại của lão nhân này rồi.
Diệp Viễn ngẩng đầu nhìn lên không trung theo vòng chiến đấu của tên thiếu niên kia và Nạp Lan Hồng thì không khỏi biến sắc.
"Ầm!"
Đúng vào lúc này, thiếu niên kia vung một côn đánh trúng Nạp Lan Hồng, trực tiếp đạp hắn từ không trung xuống.
"Thật… thật mạnh! Tuổi tác của thiếu niên này cùng thiếu chủ cũng gần như nhau, nhưng thực lực lại có thể nghiền áp Nạp Lan Hồng!"
"E là côn pháp của hắn đã đạt tới chân ý vô thượng tầng bốn rồi?"
"Thiên phú khủng bố như vậy, có lẽ cũng không kém so với thiếu chủ! Rốt cuộc là quái thai như thế này từ đâu thoát ra vậy chứ?"
Thực lực của thiếu niên khiến cho mọi người hít một ngụm khí lạnh, Nạp Lan Hồng lợi hại như vậy, thế mà hoàn toàn bị áp chế.
Thiếu niên thu hồi trường côn, khinh thường nói: "Thật sự là không cần đánh nữa, tiểu gia ta còn chưa xuất toàn lực mà ngươi đã nằm úp xuống rồi! Thiếu niên thiên tài của Bạch Vũ Vực này, thật sự quá kém mà! Ài, Tôn bá, đây là nhà cuối cùng rồi? Chúng ta có thể đổi một địa điểm khác hay không? Vẫn còn thời gian nửa năm, đánh với đối thủ như vậy thật sự là quá nhàm chán!"
"Ha ha, côn pháp của Thông thiếu gia ngày càng tiến bộ. Nếu chủ nhân biết thiếu gia tiến bộ nhanh như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ." Tôn bá hòa ái cười nói.
"Xì, sư phụ người rõ ràng chính là khinh thường ta, để ta tới một nơi xa xôi như vậy, tìm cái gì võ giả thiên tài luyện tập. Nơi như Bạch Vũ Vực làm gì có thiên tài? Ta thấy, chẳng khác nào một đám vô dụng bỏ đi! Người xem, vừa rồi đụng độ cái gì mà thiếu chủ, bị ta đánh một gậy đã ngã, thật sự là phế vật." Thiếu niên khinh thường nói.
Hai người tự nhiên trò chuyện không coi ai ra gì, căn bản là không đem mọi người để vào mắt.
Hàn Phong, Trương Thiên Cảnh mấy thiên tài trẻ tuổi này, từng người đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu, dám tức giận nhưng không dám nói.
Hơn nữa lời nói của Thông thiếu gia làm cho bọn họ một đám kinh hãi không thôi.
Nghe ý tứ trong lời nói này, bọn họ đã khiêu chiến rất nhiều thánh địa, mà thiếu chủ của những thánh địa đó, vậy mà đều thua dưới tay hắn!
Trên đường tới đây, rốt cuộc cây gậy của hắn đã đánh ngã bao nhiêu thiếu chủ?
Thiếu niên kia bỗng nhiên quét về phía mọi người, lại hỏi: "Còn có ai mạnh hơn chút không? Tiểu gia ta hôm nay đang đánh hứng khởi, tay có chút ngứa ngáy! Đúng rồi, hình như thiếu chủ của các ngươi chưa có bước ra, người đâu?"
Tất cả mọi người mặt biến sắc, cũng không ai nói chuyện, hiển nhiên là không chịu lộ ra nơi ở của Diệp Viễn.
Đúng lúc này, Diệp Viễn chậm rãi đi tới trước mặt thiếu niên cười nói: "Để ta đi!"
Thiếu niên liếc Diệp Viễn một cái, khinh thường nói: "Vô Lượng Cảnh? Ngươi đến để làm trò cười sao? Một gậy của tiểu gia ta, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn!"
"Ta chính là thiếu chủ." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Ngươi? Thiếu chủ?" Cuối cùng thiếu niên trừng mắt nhìn Diệp Viễn, phát hiện tuổi của Diệp Viễn cũng xấp xỉ với hắn.
Thiếu niên lại nhìn lướt qua biểu tình trên mặt mọi người, liền biết Diệp Viễn không có nói dối, hắn đúng là thiếu chủ của thánh địa Xích Hà!
Một tên Vô Lượng Cảnh cỏn con trở thành thiếu chủ, đùa cái gì vậy?