“Thải Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho chúng ta biết Thánh Khí cuối cùng này là thứ gi đi!”
“Đúng vậy, cùng lắm về sau ta ngủ với ngươi một lần coi như bồi thường, mau nói cho chúng ta biết đi.”
“Ha ha…”
Cũng không biết là ai trêu đùa nói một câu như vậy khiến dưới đài cười ‘âm lên.
Có điều mặc dù Thải Nguyệt này nhìn qua thì hơi lớn tuổi một chút, nhưng mà bảo dưỡng cực tốt, có sự thành thục mà thiếu nữ không theo kịp, chỉ giơ tay nhấc chân nhưng cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với nam nhân, định lực hơi kém một chút là không kiểm soát được.
Thải Nguyệt nghe vậy cũng không tức giận, mà quyến rũ cười một tiếng nói: “Thiếp thân dám đồng ý, không biết vị anh hùng này có dám ngủ cùng thiếp thân thật không?”
Nụ cười này của nàng, khiến dưới đài im lặng, không ai dám đáp lời.
Diệp Viễn nhìn một người một cái, không khỏi cảm thấy ngờ vực.
Không thể không thừa nhận, phụ nhân này cực kỳ hấp dẫn người khác, sao mới chỉ nói đùa một câu mà đã khiến mọi người tránh như tránh bọ cạp vậy?
“Này, cô gái này cũng không tệ, sao giống như tất cả mọi người đều rất sợ bộ dáng này của nàng vậy?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Chờ nửa ngày, hai tiểu tử kia lại không trả lời.
Quay đầu nhìn, lại thấy hai tiểu tử kia đã nhìn trợn tròn mắt, rõ ràng là đã bị phụ nhân này câu dẫn hồn phách rồi.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, đưa tay võ lên gáy của hai người một cái, lúc này hai người mới giật mình tỉnh lại.
“ôi chao, Diệp huynh, ngươi đánh ta làm gì?”
“Không đánh các ngươi, thì thần hồn của các ngươi đã chạy theo người ta rồi!” Diệp Viễn tức giận nói.
Mặt hai người đỏ lên, có điều ánh mắt vẫn không thể không liếc về phía Thải Nguyệt.
“Ha, hai tiểu tử ngốc mới tới đây sao? Thải Nguyệt này, nổi danh là Hắc Quả Phụ, đã khắc chết bảy đời trượng phu rồi, ai dám thân cận với nàng cơ chứ?” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh nặng nề.
Ba người Diệp Viễn quay đầu lại nhìn, thấy một người mặc áo choàng đen, che mình rất kỹ.
Nhìn từ bên ngoài không thể nào nhìn ra giới tính và thực lực của hắn.
Có điều ở đấu giá hội, cũng thường gặp những người như vậy, phần lớn là không muốn bại lộ thân phận, Diệp Viễn cũng không để bụng cái này.
Có điều nghe người này nói, Đường Phàm và Mục Vân nghĩ đến mà sợ, ánh mắt nhìn về phía Thải Nguyệt liền giống như những người khác rồi.
Nữ nhân như vậy, há chẳng phải là ai đụng vào ai người đó chết hay sao?
Thải Nguyệt thấy vậy không khỏi u oán thở dài nói: “Đàn ông các ngươi đúng là không có một ai thật tâm thật
ý!”
Thở dài này thật là phong tình vạn chủng, khiến không ít người dưới đài có chút không cầm được.
Hội đấu giá Thiên Duyên này lớn như thế, sợ là có chút ít quan hệ với Thải Nguyệt này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!