Đang lúc ấy thì, một giọng nói vang dội vang lên ngoài cửa, truyền tới từ rất ra: “Diệp Viễn, ngươi ở đâu, nhanh đi ra đây cho ta!”
Diệp Viễn nhướng mày một cái, nói: “Bùi Văn Cường? Hắn tới làm gì?”
Bỗng nhiên Triệu Thiên mở miệng nói: “Quên nói cho các ngươi biết, tạm thời ứng thành chủ không về được, phía trên đã bổ nhiệm một người mới thay quyền thành chủ, tên là Bùi Văn Cường.”
Triệu Thiên nói khiến Diệp Viễn và Quân Thiên Vũ đều sửng sốt.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Bùi Văn Cường đã hấp tấp xông vào.
“Diệp Viễn, bổn thành chủ đại giá quang lâm, ngươi lại dám không ra cửa nghênh đón!” Bùi Văn Cường đắc ý nói.
Diệp Viễn đen mặt lại nói: “Rõ ràng là ngươi cố ý xông vào, lại còn ở đây lý luận?”
Quân Thiên Vũ nhàn nhạt nói: “Diệp Viễn, có muốn đuổi hắn ra ngoài hay không?”
Thần tình Bùi Văn Cường cứng lại, đột nhiên phát hiện Quân Thiên Vũ đã đột phá đến Thiên Khải cảnh tầng ba, đã đuổi kịp hắn về mặt cảnh giới.
Nhưng bàn về lĩnh ngộ ý cảnh, hắn có vỗ mông ngựa cũng không bằng được Quân Thiên Vũ. Nếu Quân Thiên Vũ muốn đuổi hắn ra khỏi cửa thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Này, ta cảnh cáo các ngươi! Bây giờ ta là thay quyền thành chủ, các ngươi dám động đến ta, thì hậu quả phải tự làm tự chịu đó!” Lần này đến lượt Bùi Văn Cường đen mặt rồi.
Diệp Viễn khoát khoát tay, không nhịn được nói: “Được rồi, đừng có lấy uy phong thành chủ của ngươi ra! Ngươi làm thành chủ của ngươi, ta mở Dược Hương Các của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Nói đi, đến tìm ta có chuyện gì?”
Bùi Văn Cường vừa nghe đã cộc cằn nói: “Ha, khấu khí thật là lớn! Tiệm của ngươi mở ở trên địa bàn của ta, lại dám bày ra bộ dạng này đối với ta, ngươi có tin là bây giờ ta sẽ đóng cửa tiệm của ngươi hay không!”
Nói tới đây, hình như là Bùi Văn Cường càng nghĩ càng đắc ý nói: “Cứ quyết định như vậy đi, lúc về ta sẽ cho ngươi đến niêm phong Dược Hương Các của các ngươi, xem ngươi còn dám càn rỡ như thế với bổn thành chủ không!”
Diệp Viễn cười nói: “Thế sao? Vừa đúng lúc gần đây có một nhà tìm ta, bởi vì ta không nỡ bỏ Dược Hương Các, cho nên không có đồng ý. Nếu các ngươi niêm phong Dược Hương Các, thì đúng là đã giúp ta hạ quyết tâm này.”
Bùi Văn Cường cười to nói: “Ha, nhanh như vậy đã tìm được đường lui rồi, không biết nhà kia của ngươi là như nào? Ngươi cũng biết địa vị của ca ca ta ở Thánh Địa Xích Hà, ngươi đi đến nhà nào, ta sẽ để cho nhà đó sập tiệm! Ta thật là muốn xem xem, ai dám thu ngươi!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ móc ra một cái lệnh bài, rồi vuốt vuốt ở trong tay mấy cái.
Bùi Văn Cường thì không có phản ứng gì nhưng mà Triệu Thiên không khỏi sợ hãi khi thấy lệnh bài này, nói: “Lệnh bài hoàng kim của cửa hàng Thiên Duyên! Ngươi… sao ngươi lại có loại đồ này?”
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Ta cũng không muốn lấy, nhưng người ta lại nhất định phải nhét cho ta.”
Chính xác là Tả Hâm cố gắng nhét cho Diệp Viễn, vì muốn cho Diệp Viễn nhận lấy lệnh bài này, thiếu chút nữa Tả Hâm đã quỳ xuống rồi.