Trông vẻ tiếc re cua Diệp Viền, Bùi Văn Cường thật muốn hộc máu.
Một cường giả Thiên Khải cảnh, cứ thế bị hắn lấy ra coi là công dã tràng!
Tên kia, quả là cực kỳ ghê tởm!
“Xem như ngươi lợi hại!”
Bùi Văn Cường nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật sự chẳng làm gì được.
Hắn lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, ném cho Diệp Viễn, nói: “Nếu lại có cạm bẫy gì, thì dù phải trả giá bằng toàn bộ bọn họ, ta cũng sẽ tru diệt ngươi.”
Diệp Viễn nhận nhẫn trữ vật, cười nói: “Ha ha, có Địa nguyên tinh thì sẽ dễ nói chuyện thôi.”
Chuyện tiếp sau đó đã đơn giản hơn nhiều.
Dưới chỉ dẫn của Diệp Viễn, những võ giả khác thuận lợi lên bờ.
Chỉ là sau một chuyến qua sông, phía bên Bùi Văn Cường đã thiệt hại hai vị cường giả Thiên Khải cảnh, thực lực hai bên đã gân ngang bằng nhau.
Ngay khi võ giả cuối cùng của thành Thanh Hoàn chạmđất, Bùi Văn Cường bỗng nhiên bùng nổ.
“Tiểu tử, ngươi chết đi!
ti
Nhưng cùng lúc đó, ứng Thiên Nhai cũng di động!
Hai người trực tiếp đối một chưởng với nhau, sau đó cùng lao vào chiến đấu.
“La Phương, bảo vệ Diệp Viễn.” ứng Thiên Nhai còn không quên dặn La Phương.
“Vâng!” La Phương nhận lệnh.
Tám người đã mất hai, ngoại trừ Bùi Văn Cường, người của thành Thanh Hoàn chỉ còn lại năm gã võ giả Thiên Khải Cảnh.
“Năm người các ngươi cùng tiến lên, giết Diệp Viễn!” Bùi Văn Cường cũng đồng thời lớn tiếng phân bổ nhiệm vụ.
La Phương biến sắc, một mình hắn đối phó với năm người là việc bất khả thi.
Năm gã cường giả Thiên Khải cảnh đã chuẩn bị sẵn sàng lao đến, nhưng ngay tại lúc này một kiếm ý phóng lên cao, bay thẳng về phía năm gã cường giả Thiên Khải cảnh kia.
Sự cường đại của Quân Thiên Vũ đã hoàn toàn bộc lộ vào giờ khắc này.
Một mình hắn chống lại bốn gã cường giả Thiên Khải cảnh mà vẫn không hề rơi vào thế bất lợi.
Bốn người này đều là tinh anh do Bùi Văn Cường mang tới, mỗi người đều có thực lực không thua gì La Phương.
Quân Thiên Vũ lấy một địch bốn lại vẫn vững vàng chiếm ưu thế trong trận chiến.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Văn Cường đang đối chiến với ứng Thiên Nhai cũng phải nhướng mày, cất cao giọng hô to với Hạ Thư Minh: “Hạ huynh, ngươi còn chờ gì nữa? Tiểu tử kia chẳng phải là tử địch của ngươi đó sao? Lúc này không động thủ còn đợi đến khi nào?”