Bùi Văn Cường tức đến nghiến răng ken két, lại không thể làm được gì. Vừa rồi hắn chỉ lo nhìn chằm chằm bước chân của Diệp Viễn, cho nên không cách nào nhớ kỹ toàn bộ hành trình phải đi như thế nào.
Điều đó có nghĩa là, hiện tại chỉ có Diệp Viễn mới có đủ năng lực đưa thủ hạ của hắn lên bờ.
ứng Thiên Nhai chỉ đứng bên cạnh không dám lên tiếng, hắn biết Diệp Viễn làm như vậy không chỉ để đối phó với Bùi Văn Cường mà còn có ý cảnh cáo hắn.
Dấu diếm độ nguy hiểm của động phủ thượng cổ này, mặc dù Diệp Viễn không nói gì nhưng không có nghĩa là hắn không có ý kiến.
Diệp Viễn muốn thông qua chuyện này cảnh cáo hắn, không có Diệp Viễn thì đừng nghĩ cứu được Từ Diễm khỏi chỗ này.
Mà trên thực tế, ngay cả chính bản thân ứng Thiên Nhai cũng không ngờ tới, vào trong động phủ thượng cổ rồi, lại phải cậy nhờ Diệp Viễn mọi lúc mọi nơi như vậy.
Đám cường giả Thiên Khải cảnh bọn họ trở nên không có tác dụng gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự sắp đặt của Diệp Viễn.
ở bên ngoài động phủ là như vậy, vào bên trong động phủ cũng không khác gì.
Sắc mặt Bùi Văn Cường đã khó coi đến không thế nhìn nối, nhưng cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.
“Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”
Diệp Viễn cười đáp: “Giờ mới giống thái độ đàm phán đây! ừm… Điều kiện của t rất đơn giản, mỗi người mười vạn Địa nguyên tinh.”
Hiện Diệp Viễn tu luyện cực tốn Địa nguyên tinh, giờ bắt được một con cá lớn, sao hắn có thể bỏ qua không thịt một phen chứ.
Tính đầu người lấy tiền, đây là sở trường của Diệp Viễn. Năm đó ở di chỉ của Đại Diễn Chân Tông, hắn cũng đã dùng cách này vét tiền của Thiên Càn Tông.
Lại nói, ngoại trừ Địa nguyên tinh, hình như những thứ khác không có mấy tác dụng với hắn.
Bùi Văn Cường trừng lớn hai mắt: “Một người mười vạn, sao ngươi không đi cướp luôn đi?”
“Mười lăm vạn!” Diệp Viễn căn bản không cho gã cơ hội cò kè mặc cả, lập tức tăng giá.
Bùi Văn Cường cứng cả người lại, tiểu tử này quá là giỏi hôi của lúc người ta cháy nhà.
Nhưng lúc này, bọn họ như cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ, Bùi Văn Cường cũng không thể làm gì.
“Đây là năm mươi vạn Địa nguyên tinh, phần còn lại chờ bọn họ bình yên lên bờ sẽ trả cho ngươi.” Bùi Văn Cường ném cho Diệp Viễn một chiếc nhẫn trữ vật, trầm giọng nói.
Diệp Viễn không khách khí, thu lấy nhẫn trữ vật, sau đó hô lên với võ giả đang đứng giữa sông: “Bên trái một thước.”
Võ giả nghe Diệp Viễn nói vậy, còn đang do dự thì Bùi Văn Cường cũng đã lớn tiếng hô lên: “Nghe theo chỉ thị của hắn đi.”
Võ giả không do dự nữa, trực tiếp bước về phía bên trái một thước, quả nhiên có một đài sen hiện ra dưới chân gã.
“Bên trái hai xích.”
“Phía trước một thước rưỡi.”
Khoảng cách giữa các đài sen không giống nhau, Diệp Viễn chỉ cần một chốc đã hiểu thấu đáo trận pháp, đồng thời nhớ kỹ vị trí của hơn vạn đài sen, điều này cần một thần hồn cường đại cỡ nào chứ?
Trước đó Bùi Văn Cường chỉ chăm chăm bám theo bước chân Diệp Viễn, không có thời gian nghĩ quá nhiều, bây giờ nghe Diệp Viễn chỉ huy thủ hạ của mình mới biết tên Diệp Viễn này yêu nghiệt cỡ nào!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!