Nháy mắt, vị trí của tất cả các đài sen đều được khắc sâu vào đầu Diệp Viễn.
“Tâm Như Bàn Thạch! Tiểu tử này giỏi thật! Thật sự không thể hiểu được, tiểu tử ngươi tu luyện kiểu gì mà có thể yêu nghiệt đến thế!”
Người của Thần Vực đều có kiến thức vượt xa người hạ giới, Diệp Viễn vừa tiến vào trạng thái Tâm Như Bàn Thạch, Bùi Văn Cường đã lập tức phát hiện.
Đương nhiên, không chỉ có Bùi Văn Cường kinh ngạc mà cả ứng Thiên Nhai và Quân Thiên Vũ cũng đều bất ngờ.
Bùi Văn Cường không biết, hai người bọn họ lại biết, Diệp Viễn là từ hạ giới phi thăng lên.
Một võ giả của hạ giới lại có thể lĩnh ngộ Tâm Như Bàn Thạch, đây quả là chuyện không thể tưởng được.
Nhất là Quân Thiên Vũ, hắn phát hiện càng đi chung lâu với Diệp Viễn lại càng cảm thấy hiểu biết của mình về Diệp Viễn càng ít.
Bỗng nhiên, sau đó Diệp Viễn chợt mở mắt, hơi nâng chân phải, đạp lên một đài sen phía trước.
Những võ giả khác đều sắp không thở nổi, bọn họ rất muốn nhìn xem, một bước này của Diệp Viễn sẽ có kết quả gì.
Chân phải của Diệp Viễn chậm rãi hạ xuống, cuối cùng đặt lên trên đài sen.
Đặt lên rồi!
Lần này, mọi người đều thở ra một hơi, sợi dây thần kinh vẫn căng như dây đàn cũng được buông lỏng.
“Thật tốt quá! Thì ra những đài sen này thật có thể qua sông.” Có người hưng phấn nói.
Song, sau khi Diệp Viễn đặt nốt chân còn lại lên đài sen, một màn khiến bọn họ trợn mắt há hốc miệng đã diễn ra.
Ngoại trừ đài sen mà Diệp Viễn đang đứng, tất cả các đài sen khác đều biến mất!
“Chuyện… chuyện này là thế nào? Đài sen đâu? Chỉ có một đài sen, làm sao sang sông đây?” Bùi Văn Cường lập tức biến sắc.