“Buồn cười thật! Sao ta lại phải nhận ra ngươi? Còn nữa, tuy ta không phải Đan Đế nhưng bệnh của Cố tiểu thư, ta nhất định có thể chữa khỏi.” Diệp Viễn cười lạnh đáp.
“Tiểu nhi cuồng vọng vô tri! Hôm nay nếu ngươi không trị hết bệnh cho Tinh Nhi, ta sẽ khiến ngươi trả một cái giá thật lớn cho sự cuồng vọng của mình!” Hạ Thư Minh đã bị Diệp Viễn chọc giận điên lên.
Nhưng đúng lúc này, Quân Thiên Vũ nãy giờ vẫn im lặng lại bỗng lên tiếng.
“Xem ra Quân mỗ lâu quá không ra tay, CỔ Phong Thành này đã có kẻ không nhớ nổi sự tồn tại của Quân mỗ rồi.”
Đe dọa!
Đe dọa trắng trợn!
Nhưng Quân Thiên Vũ, từ xưa tới nay đều luôn khí phách như thế đó!
Dám ở ngay trước mặt gia chủ của ba thế gia lớn nhất mà đe dọa một gã Đan Thánh, việc này cũng chỉ có Quân Thiên Vũ mới làm được.
Cố Trường Thuận đứng bên cạnh bỗng nhiên có một ảo giác, Diệp Viễn và Quân Thiên Vũ hai người này trộn lẫn với nhau thì quả thực chính là tuyệt phối!
Hai người kia, không coi ai ra gì cũng giống hệt nhau, cuồng vọng cũng y hệt nhau nốt!
Hạ Thư Minh nghe hắn nói vậy, khí thế vừa rồi lập tức tiêu tan thành mây khói.
Lão bị Diệp Viễn làm cho tức tối mờ mắt, nhất thời quên cả sự hiện diện của Quân Thiên Vũ ở bên cạnh.
Hôm nay Quân Thiên Vũ vẫn đi theo bên cạnh Diệp Viễn, nhìn như tùy tùng vậy, rất dễ khiến người ta quên mất sự có mặt của hắn ở đây.
“Ha ha, thôi mong mọi người đừng tranh cãi nữa. Diệp đại sư, Quân huynh và Hạ huynh đây đều là khách quý của Cố mỗ, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!” Cố Trường Thuận thấy tình thế không ổn, vội vã đi ra cười làm hòa.
“Hừ!” Hạ Thư Minh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không muốn nói thêm.
“Cố gia chủ, ta thấy không cần lãng phí thêm thời gian nữa, chúng ta tới luôn chỗ lệnh ái đi thôi.” Diệp Viễn nói.
Ấn tượng về Cố gia trong Diệp Viễn đều không được tốt, cho nên hắn cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
“Vậy thì tốt quá.” Cố Trường Thuận nói.
Đoàn người đi vào trong nội trạch của Cố gia, đi một vòng xa, Cố Trường Thuận lại dẫn bọn Diệp Viễn tới một địa lao.
Điều này khiến cho Diệp Viễn cực kỳ kinh ngạc, bởi Dư Minh có nói cho hắn biết, đứa con gái này của Cố Trường Thuận là giọt máu duy nhất mà vợ cả của hắn để lại, thường ngày Cố Trường Thuận rất chiều chuộng nàng.
Vì cứu nàng ta, Cố Trường Thuận còn sẵn lòng lấy ra Oái Hương Lâu làm thù lao, lòng yêu thương con gái thế này đúng là hiếm thấy.
Thế nhưng vì sao, Cố Trường Thuận lại giam nàng trong địa lao không có lấy một ánh mặt trời nào thế này?
Càng đi vào sâu bên trong, không khí càng lạnh đến không gì so được.
Đến khi tới nơi sâu nhất, Diệp Viễn thấy được một chiếc giường băng, trên giường là một cô gái mặc bộ đồ màu xanh da trời.
Tay chân cô gái đó đều bị khóa chặt bởi xích sắt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!