Lời vừa nói ra, nhiệt độ bên trong nhà giảm mấy độ trong nháy mắt.
Dư Minh sợ hết hồn, vội vàng kéo Diệp Viễn nhỏ giọng nói: “Tiểu tổ tông của ta ơi, đừng có nói bậy bạ mà! Quân đại nhân năm đó giận dữ vì hồng nhan, đã trực tiếp tiêu diệt một gia tộc, giết đến mức khiến cho Cổ Phong Thành này long trời lở đất! Mà người nữ tử kia, chính là vị trước mắt này!”
MỒ hôi hột của Dư Minh chảy ròng ròng, Diệp Viễn này quả thực là hết chuyện để nói rồi à!
Quân Thiên Vũ có hai điểm nổi danh nhất ở CỔ Phong Thành, điểm thứ nhất chính là hắn giết người không chớp mắt, mà điểm thứ hai, chính là sự si tình của hắn.
Những gì Diệp Viễn nói vừa rồi, chính là nói Quân Thiên Vũ bừa bãi!
Đây không phải là muốn chết sao?
“Thiếu niên, ngươi đến đây là muốn lấy bổn tôn ra làm trò tiêu khiển sao? Nếu quả thật là như vậy thì ngươi đã đạt được mục đích rồi đó!” Quân Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Quân Thiên Vũ là cường giả Thiên Khải Cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong Cổ Phong Thành, nếu muốn giết hai người trước mặt này cũng chỉ cần một cái phất tay mà thôi.
Nhưng Diệp Viễn giống như là chưa tỉnh nói: “Không có gì… vậy thì kì quái rồi. Rốt cuộc là người nào có thù hận với ngươi lớn như vậy, rõ ràng là đến cả mạng cũng không muốn vậy mà lại muốn ngươi ôm hận cả đời?”
Lông mày Quân Thiên Vũ giương lên, hỏi: “Hả? Lời này của ngươi là có ý gì?”
Diệp Viễn nói: “Quân phu nhân là trúng Hồn Khiên Mộng Diệp Chú, người thi thuật lấy không vào luân hồi làm giá, nguyền rủa người mình yêu sống cô đơn hết quãng đời còn lại! Lời nguyền này cực kỳ ác độc, hơn nữa còn là điển hình của loại hại người hại luôn mình, ở tình huống bình thường, người triển khai phép thuật này đều là nữ tử, vì yêu sinh hận, mới không tiếc bán thần hồn của mình, để ngăn cản đối phương không có được chân ái.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy trong lòng cả kinh, cỗ khí thế kia nhất thời tan thành mây khói.
“Đây… ngươi nói lời này, có căn cứ không?” Quân Thiên Vũ hỏi.
“Khi bệnh tình của Quân phu nhân mới phát, có phải là mỗi ngày đều gặp ác mộng hay không? Bình thường thì ăn không trôi, thờ ơ vô tình, dường như là đối với cái gì cũng không có hứng thú?” Diệp Viễn hỏi.
Lần này, Quân Thiên Vũ bỗng nhiên đổi sắc mặt, gật đầu nói: “Không sai, đúng là như vậy! Mới đầu, Diệc Như cũng không để ý tới cái gì, ai biết được là tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng thì không kiếm soát được!”
“Vậy thì đúng rồi! Thuật này sau khi được thi triển cũng sẽ không lập tức phát tác, mà sẽ là ủ đến khoảng chừng năm, bảy năm. Nhưng mà một khi bộc phát, sẽ giống như nước lũ và mãnh thú, không thế kiểm soát được! Trong vòng một năm sau khi trúng chú sẽ bị thần hồn hành hạ mà chết! Nếu ta đoán không lầm, có phải sáu, bảy năm trước đã phát sinh một biến cố lớn.” Diệp Viễn
nhàn nhạt nói.
Quân Thiên Vũ còn chưa lên tiếng, Dư Minh đã nhảy cẫng lên: “A! Bảy năm trước, không phải là thời gian Quân tiền bối đại khai sát giới, tiêu diệt Đào gia sao?”
Sắc mặt Quân Thiên Vũ đại biến, lùi lại mấy bước, lấm bẩm nói: “Đây… Đây… Không thể nào đâu? Chẳng lẽ là nàng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!