Song tay hắn vẫn nắm chặt lồng sắt, cả người mang theo lồng sắt bay ngược ra ngoài.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, Diệp Viễn thoáng động ý nghĩ, thu lồng sắt vào Hạo Thiên Tháp, còn bản thân hắn thì nặng nề rơi bịch xuống đất.
Lần này, Diệp Viễn không còn bò dậy
nữa!
“Ha ha ha, tiểu tử ngu xuẩn này! ở trên đời, có cái gì có thế quan trọng hơn tính mạng của chính mình? Vì người khác, lại tình nguyện tự mình đi tìm cái chết, thật là ngu không ai bằng. Có điều chính nhờ ngươi ngu xuẩn như vậy nên ta cũng được bớt việc một chút! Hiện tại… ta sẽ tiễn ngươi ra đi!” Triệu Thiên Dận bay đến nơi Diệp Viễn nằm, cất tiếng cười to, nói.
Hắn vung một chưởng, định vỗ xuống người Diệp Viễn, rốt cuộc Tinh Uyên không nhịn được nữa, bèn ra tay!
“Triệu Thiên Dận, ngươi quả là vô sỉ cực kỳ! Đừng mơ động đến Diệp Viễn.”
Triệu Thiên Dận lạnh lùng nhìn hắn, tùy tiện đánh ra một chưởng, cứ thế đánh bay Tinh Uyên ra ngoài.
“Hừ! Một gã Đan Hoàng nho nhỏ, dám năm lần bảy lượt làm càn trước mặt bổn hoàng, nghĩ ta thực sự không làm gì được ngươi chắc? Cuồng Phong Giới chúng ta đây chỉ là một nơi hẻo lánh, đoán chừng có giết ngươi, nghiệp đoàn luyện dược sư hẳn sẽ không hỏi tới đâu!” Đối với Tinh Uyên, Triệu Thiên Dận rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Sư phụ!” Đám người Thi Hạo Nhiên vội vàng xông lên đỡ Tinh Uyên.
Chỉ một kích này đã đủ khiến Tinh Uyên trọng thương!
Nhưng ngay sau đó, Triệu Thiên Dận đã lại đặt mục tiêu lên người Diệp Viễn, hắn cười gằn nói: “Chẳng phải vừa rồi ngươi còn kiêu ngạo lắm cơ mà? Không phải nói muốn giết ta sao? Hiện tại, ta đang muốn xem ai giết ai đây!”
Dứt lời, hắn vung tay, ngưng tụ ra một đạo kiếm nguyên lực, đâm thẳng về phía ngực Diệp Viễn!
Bùn đất bắn tung tóe, đất đá bay tán loạn, vị trí Diệp Viễn vừa mới đứng bị nguyên lực cuồng bạo nổ ra một cái hố to, hất lên một lượng lớn tro bụi.
Đám người Tinh Uyên thống khổ quay đầu đi chỗ khác, không đánh lòng nhìn bộ dạng Diệp Viền bị đánh thành tro bụi.
Bị một kích này của Triệu Thiên Dận, Diệp Viễn hoàn toàn không có khả năng sống sót.
Một đòn này giáng xuống, làm cả thế giới tựa như đều yên tĩnh trở lại, chỉ còn cát và đá bay trong không khí.
Không ít võ giả trên mặt đều lộ vẻ không đành lòng.
Hành động của Diệp Viễn đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim của mỗi võ giả có mặt ở đây.
Võ giả tuy máu lạnh nhưng tim của bọn họ cũng được làm từ thịt mà.
“Ha ha ha… tiểu tử ngu xuẩn! Một tên thiếu quyết đoán như vậy mà lại dám đến giết ta, thật là ngu ngốc!” Triệu Thiên Dận tự phụ cười.
Hắn đang tự đắc ý, cũng không chú ý tới phía dưới có không ít võ giả đang nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
“Đáng tiếc, một thiên tài trẻ tuổi mạnh mẽ như thế, vậy mà lại cứ như thế mà bỏ mình!”
“Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực như thế, có được mấy người! Quan trọng là hắn chí tình chí nghĩa, sau này khi trưởng thành, nhất định sẽ là một đại nhân vật kinh thiên động địa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!