Đúng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên gầm lên: “Cha, người mà tự sát, nhi tử sẽ chết ngay bây giờ cho người xem!”
Một chưởng kia của Diệp Hàng đã sát đến trán, nghe được lời này, hắn cố gắng kìm tay lại.
Thấy Diệp Hàng ngừng tay, Diệp Viễn lại hô: “Phụ thân, lẽ nào người không tin tưởng nhi tử sao?”
Nước mắt Diệp Hàng đổ xuống như thủy triều, nỗi áy náy đối với Diệp Viễn lớn không gì sánh được, hắn khóc lóc nói: “Viễn Nhi, cha tin tưởng con!”
Ánh mắt Diệp Viễn nhìn phụ thân đầy kiên định, gật đầu nói: “Phụ thân hãy nhìn! Hôm nay nếu không giết lão súc sinh này, nhi tử thề không làm người!”
“Ha ha ha, thật đúng là một màn cảm động lòng người! Có điều… bây giờ ngươi đã thành như vậy, thì định lấy gì mà giết ta? Xem ra thương thế của ngươi còn chưa đủ nặng nhỉ, đánh tiếp đi! Đánh tới khi ngươi không nói ra lời mới thôi!” Triệu Thiên Dận cười lớn.
Diệp Viễn hung hăng trừng mẳt nhìn Triệu Thiên Dận, giơ tay lại đánh một chưởng.
Một chưởng tiếp một chưởng, dù thân thể Diệp Viễn có cường đại đến thế nào, lúc này cũng đã bị thương rất nặng!
Vạt áo hẳn đã ướt sũng máu tươi của chính mình, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Tiểu SƯ đệ, đừng nên đánh nữa! Còn đánh tiếp, ngươi sẽ chết mất!” Thi Hạo Nhiên thực sự không nhìn được nữa, bèn đứng ra hét lớn với Diệp Viễn.
Diệp Viễn quay đầu lại, cảm kích mỉm cười với Thi Hạo Nhiên, nụ cười đó thoảng mang theo hương vị anh hùng quyết chí.
Thảm trạng của Diệp Viễn cũng khiến nhưng võ giả Cuồng Phong Giới bên dưới xúc động.
Mặc dù là phe đối địch nhưng lúc này bọn họ đã nảy sinh sự đồng tình với Diệp Viễn.
Hiếu tâm của Diệp Viễn đã làm cảm động mỗi người nơi đây.
Bất kể bọn họ sinh ra ở thế giới nào, chữ Hiếu đều mang ý nghĩa như nhau.
Diệp Viễn biết rõ làm như vậy cực kỳ bất lợi cho mình, nhưng vẫn xuống tay với chính mình không chút do dự.
Võ giả tu đạo đều cực vì bản thân, cho nên tương đối ích kỉ. Diệp Viễn vì phụ mẫu hi sinh đến trình độ này, bọn họ ở đây liệu có bao nhiêu người có thể làm được như thế?
Hiếu tâm của Diệp Viễn, có thể không làm bọn họ xúc động sao?
Thủ đoạn của Triệu Thiên Dận thực quá khiến người khinh thường, lợi dụng hiếu tâm của Diệp Viễn mà làm ra hành vi thế này, lại không dám chính diện ứng chiến.
Người này, thực sự là Phong Hoàng của bọn họ sao?
Vô số năm qua, võ giả Cuồng Phong Giới lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi với tín ngưỡng của mình.
Có điều, vô luận Diệp Viễn tự đánh mình thảm đến cỡ nào, hắn sẽ đều ngoan cường đứng lên.
Lúc này đây, hắn gắng gượng chống lên thân thể kiệt quệ, hỏi Triệu Thiên Dận: “Hài… hài lòng chưa?”
Triệu Thiên Dận ngửa mặt lên trời cười dài nói: “Ha ha ha… ha ha… Diệp Viễn, ta thừa nhận ngươi là một tên hán tử! Nhưng mà, con đường võ đạo đã định trước là cô độc, người như ngươi, nhất định sống không lâu! Ha ha ha… Xem ở thành ý của ngươi, ta trả bọn họ cho ngươi đó!”
Triệu Thiên Dận rung xích sắt trong tay, lồng sắt bay thẳng về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn gắng nhịn cơn đau nhức toàn thân, cắn răng đưa tay đón lồng sắt.
Đúng lúc này, khóe miệng Triệu Thiên Dận lại hiện lên một nụ cười nham hiểm, miệng lẩm bẩm rồi hét lớn: “Bạo.”