Trong lòng hắn sớm đã có tính toán, đợi thương thế của thiếu chủ Bằng Vân khỏi hẳn, nhất định sẽ cho Diệp Viễn đẹp mặt.
Nhưng mà đương nhiên Bằng Hải sẽ không lộ suy nghĩ này ra ớ trên mặt, hắn đi lẽn trước nói: “Diệp Viễn công tử, thương thế của Bằng Vân thiếu chủ…”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Chỉ cần các ngươi mang tinh huyết của Côn Bằng đến đây, dĩ nhiên là không thành vấn đề. Lát nữa ta sẽ đi mở lò luyện đan, luyện đan dược trị thương cho Bằng Vân.”
Bằng Hải vừa nghe thì vui mừng khôn xiết: “Bây giờ ta sẽ đi truyền tin cho tộc trưởng ngay lập tức!”
“Khoan đã!” Bằng Hải đang định rời đi, thì Diệp Viễn gọi hắn lại.
“Diệp công tử còn có điều gì muốn dặn dò?” Bằng Hải đi đến, cẩn thận hỏi.
“ừm, ta vẫn còn chưa nói xong.”
Bằng Hải vừa nghe, trong lòng “lộp bộp” một cái, cảm thấy không tốt.
Quả nhiên, hắn yếu ót nghe Diệp Viễn nói: “Trước đó ta ra tay cũng không nặng không nhẹ, dẫn dến thương thế của Bằng Vân có chút hơi nghiêm trọng. Tuy là đan dược của ta có thể trị khỏi cho hắn, nhưng mà chỉ có tác dụng của một viên đan dược khẳng định là không đủ.”
Bằng Hải vừa nghe, sắc mặt khó coi không nói nên lời.
Cái gì mà một viên đan dược không đủ?
Có thể đánh Bằng Vân bị thương đến như thế này, nhưng mà lại không phế hắn, lần ra tay này chính xác đến mức nào!
Thậm chí trước khi hắn đến, chắc chắn Diệp Viễn cũng đã tính trước cả rồi.
Phương thức chuẩn xác như vậy, hắn còn nói là không nặng không nhẹ?
Có quỷ mới tin hắn!
Tuy nhiên… lại không có cách nào.
Bây giờ Diệp Viễn nói cái gì thì chính là cái đó.
“Vậy… đại khái là cần bao nhiêu lâu, mới có thể hoàn toàn trị khỏi?” Bằng Hải run rẩy hỏi.
“Hừm… khoảng chừng trên dưới nửa năm. Cứ hai tháng ăn vào một viên đan dược, ba viên chắc là đủ rồi.”
Bằng Hải bỏ đi với vẻ mặt ủ rũ.
Trong một căn phòng ở mật thất của HỔ tộc, Diệp Viễn và Bạch Quang lại ôm lấy nhau, hai người rõ ràng rất kích động.
“Ha ha, đại ca! Thật là không ngờ được lại có thể gặp được huynh ở đây!
Đệ vừa mới đột phá không lâu, còn định điều động các thế lực của Hổ tộc để đi tìm huynh đấy! Đệ biết là với bản lĩnh của huynh, nhất định có thể thoát khỏi đám Phệ Nguyên Mê Vụ!” Bạch Quang hào hứng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng không ngờ tới! Đệ làm thế nào để thoát khỏi Phệ Nguyên Mê Vụ, lại thế nào mà trở thành Hổ chủ?”
Diệp Viễn đoán, sự tồn tại của Hổ chủ cũng giống như sự tồn tại của Long chủ vậy.
Chỉ là không biết tại sao, Hổ Nhung lại kiêng dè Bạch Quang mới chỉ có cấp năm như thế.
Dưới sự giải thích của Bạch Quang, Diệp Viễn mới đột nhiên nhận ra.
Hóa ra, sau khi Bạch Quang tiến vào Phệ Nguyên Mê Vụ, thế mà Phệ Nguyên Mê Vụ lại chẳng có tý ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!