Có thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, Hổ chủ vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với Diệp Viễn.
Nhìn như thế này, quan hệ của hai người tốt đến mức thậm chí là có thế mặc chung một chiếc quần.
Làm thế nào bây giờ?
Chính vào lúc này, lại có một thân ảnh khác xuất hiện ở Hổ tộc.
“Ha ha, tộc Ám Ma Hổ thật là náo nhiệt! Xem ra là ta đến đúng lúc rồi!”
Người này vừa xuất hiện, không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức.
Người của Hổ tộc giống như là gặp phải đại địch vậy, hiển nhiên là rất kiêng dè người vừa mới đến này.
Người đó vừa nhìn thấy bộ dạng của HỔ tộc, không nhịn được cười lớn: “Ha ha, các vị, ta không có ác ý, ta chỉ đến tìm Diệp Viễn công tử!”
Sắc mặt của Hổ Nhung lại biến sắc lần nữa, có chút cảnh giác nhìn Diệp Viễn.
Người đến không phải ai khác, đó chính là người được Bằng Thiên phái đến – Bằng Hải!
“Diệp Viễn, có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hay không? HỔ chủ, người này mưu mô không thể đoán được, cấu kết với Bằng tộc ý đồ tấn công HỔ tộc!” Hổ Nhung nghiến răng nói.
Diệp Viễn đứng một bên nhìn thấy cực kỳ ngạc nhiên, rõ ràng tu vi của Bạch Quang chỉ mới cấp năm nhưng dường như Hổ Nhung lại rất kiêng dè hắn.
Đều đã đến nông nỗi này rồi thế mà hắn còn chưa lật mặt với Bạch Quang.
Bạch Quang hừ lạnh nói: “Giải thích cái gì mà giải thích? Đại ca ta nól cál gì thì chính là cái đó! Có ta ở đây, đại ca của ta làm sao có thể có làm việc gì bất lợi với HỔ tộc được! Ngậm cái miệng của ngươi lại đi, nghe xem người ta nói như thế nào!”
Bạch Quang dùng giọng điệu non nớt của mình tức giận nói, thế mà lại có bá khí uy vũ, Diệp Viễn nhìn thấy chỉ muốn cười.
Diệp Viễn lãnh nhạt khẽ liếc Bằng Hải nói: “Vậy mà ngươi đã đến rồi, còn dám chơi trò giả thông minh với ta? Ta thấy là ngươi chê Bằng Vân sống quá lâu rồi có phải không?”
Lúc nãy Bằng Hải còn hi hi ha ha, vừa nghe thấy lời Diệp Viễn nói sắc mặt liền thay đối.
Đích thực là lúc nãy hắn nóng đầu, chỉ thuần túy muốn Diệp Viễn bị người ta ghét bỏ.
Không ngờ được là Diệp Viễn đã sớm đoán được ý đồ hắn đến đây.
Xem ra thương thế trên người của Bằng Vân, căn bản là do Diệp Viễn cố tình gây nên.
Thảo nào thương thế của Bằng Vân lại khó chữa như vậy, không ngờ tên Diệp Viễn này lại đáng sợ như thế!
“Hơ hơ, cái này… Không phải là ta chưa kịp nói xong sao? Ha… ha ha.”
Bằng Hải lúng túng nói.
HỔ Nhung và người khác vẫn là bộ dạng đối đối địch với kẻ thù lớn hơn nữa ngày càng trở nên cấn thận hơn.
Tuy là thực lực của Hổ Nhung ở trên Bằng Hải nhưng ai mà biết được sau lưng hắn có đem theo cao thủ của Bằng tộc đến hay không?
Hơn nữa lúc trước bọn họ không hề nhận được bất cứ một thông tin nào, đây mới là điều đáng sợ nhất.
“Nếu như Hổ Nhung đại nhân cần một lời giải thích, vậy thì ngươi hãy đưa cho hắn đi.”
Diệp Viên lạnh nhạt nói, mọi người đều ngạc nhiên.