Hắn rầu rĩ tự hỏi bản thân, tại sao điểm yếu của mình lại bị tên Diệp Viễn kia nắm rõ tới vậy.
Vừa vểnh mông lên, Diệp Viễn đã biết được hắn định làm gì tiếp theo.
Cộng thêm việc mất đi tiên cơ, lúc này Long chủ chẳng còn biết gì ngoài bị động chịu đòn.
Chẳng ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu, và rồi đòn đánh của Diệp Viễn đột ngột dừng lại. Đám người của Hổ tộc bây giờ mới định thần lại, nhìn Diệp Viễn với ánh mắt đầy kinh sợ.
Lại ngoảnh nhìn Long chủ… người nãy giờ bị đánh te tua, mặt mày sưng húp, trông hệt như cái đầu heo!
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì kinh sợ, hồi lâu không nói nên lời.
Mỗi một vị Long chủ đều là một truyền thuyết, đây là một câu nói ở Thần Cấm Yêu vực.
Vậy mà bây giờ ở đây… rốt cuộc là đã xảy ra cuyện gì vậy?
Quá đảo điên rồi!
Nếu như nói Diệp Viễn và Long chủ muốn đánh nhau thì khó lòng mà giải quyết, bọn họ có thể chấp nhận; hoặc là nói Long chủ và Diệp Viễn đại chiến mấy trăm hiệp và đều bại, bọn họ còn có thể chấp nhận.
Nhưng mà, ở chỗ này làm gì có dấu vết của một trận đại chiến, đây căn bản chính là bản thân Diệp Viễn đang đàn áp người khác mà!
Từ khi nào mà Long chủ trở nên yếu như vậy chứ.
“Lực lượng của huyết mạch không so được với tiểu gia ta, cho dù huyết mạch Long tộc chảy trong người ta là do trộm mà có được. Có bản lĩnh, đến lúc đó người lấy trộm một ít cho ta xem xem!” Diệp Viễn nhìn Long chủ như nhìn một tên đầu heo, cười lạnh nói.
Đúng vậy, nếu như muốn lấy trộm một ít long huyết tạp nham thì cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng mà long huyết trên người của Diệp Viễn thật sự quá thuần khiết rồi, so với Long chủ còn thuần khiết hơn!
Long huyết như vậy cho dù có đặt ở đâu thì cũng là bảo vật, nếu như muốn lấy trộm nó thật sự là không có khả năng.
Vu khống như vậy thật là quá vô căn cứ rồi.
“Long thúc, đây… thực lực của Diệp Viễn có phải là quá mạnh rồi phải không? Long chủ ở trước mặt hắn ta, căn bản là không có khả năng đánh trả mà!” Giọng nói của Hổ Khiếu cũng không khỏi có chút run lên, rõ ràng là bị thực lực của Diệp Viễn làm cho kinh sợ
‘ạ •
rồi.