“Hiện tại bắt đầu khảo hạch đan sư, đệ tử tham gia khảo hạch tiến vào dược khố.” Giám quan hô lên.
Diệp Viền đang muốn di chuyển, Vạn Uyên lại đến trước mặt hắn cười: “Diệp Viền, ta khuyên ngươi vần là không cần đi vào dọa người. Sư tôn đức cao vọng trọng, không muốn cùng tiểu bối ngươi so đo, chính ngươi cũng nên có điểm đúng mực. Ngươi từ nhỏ đến lớn đều chưa từng tiếp xúc với việc luyện đan, một hồi diễn hỏng đi ra, người chịu tội đâu chỉ có mình ngươi, ngay cả Phong lão sư và người của học viện Đan Võ cũng không xong.”
“Cái gì? Hắn không biết luyện đan?” Vương Kim Phúc vừa nghe, lập tức bạo phát.
“Sư tôn, Diệp Viền cùng ta coi như là cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ biết hắn có thế luyện đan. Tuy rằng không biết hắn như thế nào trà trộn vào đây, nhưng ta sợ hắn khiến cho ngay cả mặt mũi của chúng ta cũng mất sạch, cho nên mới có mấy lời khuyên như vậy.” Vạn Uyên giả làm người tốt giải thích.
“Diệp Viền, ngươi đây là muốn khiêu chiến kiên nhẫn của ta sao?” Vương Kim Phúc thịnh nộ nói.
Diệp Viền không để ý đến Vương Kim Phúc, mà là nhìn Vạn Uyên liếc mắt một cái, cười nói: “Xem khẩu hình miệng của ta.”
“Cái gì?” Vạn Uyên sửng sốt, không kịp phản ứng.
“Ngu…ngốc….” Diệp Viền
không phát ra âm thanh, nhưng rất khoa trương nói ra hai chữ này.
Mọi người tuy rẳng không nghe thấy âm thanh, nhưng kẻ ngốc cũng có thế nhìn ra từ Diệp Viễn nói là gì.
Chỉ một hồi như vậy, không khí dương cung bạt kiếm ban đầu trở nên có chút quỷ dị, mọi người đều liều mạng mới nhịn được cười.
“Diệp Viễn, ta cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi không nên không biết tốt xấu!” Vạn Uyên tức giận nói.
“Ta thật sự là bị sự ngu ngốc của nguơi làm cho khiếp sợ! Trong Hoàng thành này, cả trong học viện Đan Võ, ai chẳng biết ngươi và ta từ nhỏ đến lớn luôn đối đầu? Giờ ngươi nói muốn tốt cho ta, ngươi nghĩ mọi người đều ngu ngốc giống ngươi à?” Diệp Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vạn Uyên không nghĩ tới Diệp Viền thế nhưng ở trước mặt mọi người nói thẳng ra, bị Diệp Viền nói như vậy ở trước mặt mọi người, hắn thật sự là ngu ngốc đến làm cho người ta chấn kinh rồi.
“Diệp Viễn, ngươi ít nói sang chuyện khác! Ta hiện tại nói chính là ngươi có thế luyện đan hay không, ngươi đang lãng phí thời gian quý giá của hai vị hội trưởng đại nhân.” Vạn Uyên cũng không bị làm cho tức giận đến hỏng não, còn biết phản kích.
Diệp Viễn lắc đầu thở dài: “Xin lỗi, vừa nãy ta đã vũ nhục hai từ “ngu ngốc”.”
“Ha ha.” Lần này mọi người rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, nhất là Phong Chỉ Nhược, cười đến ngã trái ngã phải, động tác vô cùng khoa trương.
Vạn Uyên giận tím mặt, giận giữ nói: “Diệp Viền, ngươi ít nói nhảm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!