Thế nhưng Lôi Nguyên Quả đối với võ giả dưới cấp năm mà nói, là lại thứ bảo vật nghịch thiên!
Nó có thể trực tiếp gia tăng sức chiến đấu cho người sử dụng!
Ngay cả Diệp Viễn cũng còn phải động lòng trước nó.
“Những tên này là những kẻ thường hay chèn ép các cô sao?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Ngọc Thư tức tối nói: “Đúng vậy! Hồ tộc chúng ta giáp với lãnh thổ của bọn chúng. Vì bọn ta yếu hơn nên bọn chúng thường xuyên tới ức hiếp bọn ta, song bọn chúng lại không dám làm gì tộc Hắc Phong Yêu Lang.”
“Vậy sao? À, tên Ám Huyền kia rất mạnh sao?”
“ừm, Ám Huyền là cường giả cấp năm trung cấp, cho dù hiện giờ thực lực của thiếu chủ đã có tiến bộ, nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn.” Ngọc Thư nói.
Trong lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, một luồng khí tức dữ tợn truyền đến, một người trẻ tuổi lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Thiếu chủ, cuối cùng ngài cũng đã tới!” Ám Băng mừng ra mặt khi nhìn thấy người này tới.
Ám Huyền liếc nhìn Ám Băng, cau mày nói: “Ngươi lại để bị thương sao?”
Ám Băng sựng người, giải thích nói: “Không biết con tiểu hồ ly Ngọc Hĩnh đó gặp được cơ duyên gì, không những chữa lành vết thương, mà thực lực còn có phần được cải thiện, tiểu đệ… tiểu đệ không phải đối thủ của nàng ta.”
“Hả?” Lúc này Ám Huyền mới chú ý tới Ngọc Hình, quả nhiên thấy thực lực của nàng đã tăng vượt bậc.
“Thật không ngờ, mới vài ngày không gặp tiểu hồ ly ngươi lại đã đột phá lên cấp năm sơ cấp đỉnh phong.” Ám Huyền có chút ngạc nhiên nói.
Nhưng trong lời này của hắn cũng không quá để ý tới chuyện này, đừng nói Ngọc Hĩnh mới chỉ là cấp năm sơ cấp đỉnh phong, mà cho dù nàng ta có là cấp năm trung cấp đi nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ngọc Hĩnh cau mày nói: “Ám Huyền, đừng phí lời nữa, chúng ta cũng chẳng thể đưa câu chuyện này đi tới đâu! Rừng Lôi Nguyên Quả này có thể giao cho các ngươi, nhưng chúng ta muốn một phần năm số Lôi Nguyên Quả!”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Ngọc Hĩnh có thể đưa ra.
Rừng Lôi Nguyên Quả này chỉ có một phần rất nhỏ nằm ở trên lãnh thổ của Xà tộc, HỒ tộc bọn họ yêu cầu lấy một phần năm, cũng tức là nói đã phải chịu nhục.
Nhưng Diệp Viễn lại chỉ lắc đầu khi nghe Ngọc Hĩnh nói ra những lời này.
Lúc này, hoặc là đánh đuổi kẻ thủ, hoặc là bản thân rút lui.
Còn nói ra những lời như của Ngọc Hĩnh, chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.
Quả nhiên, khi Ám Huyền nghe những lời này của Ngọc Hĩnh, đã không khỏi bật cười ha hả, trong tiếng cười chứa đầy sự khinh bỉ và mỉa mai.
“Một phần năm? Được thôi, chỉ cần ngươi có bản lĩnh lấy nó từ tay ta, thì coi như của các ngươi hết, thấy thế nào? Hoặc là…” Nói tới đây Ám Huyền đột nhiên dừng lại.
Ngọc Hinh nghe vậy, còn tưởng Ám Huyền định đưa ra điều kiện gì, liền hỏi ngược lại: “Hoặc là cái gì?”
Ám Huyền đột nhiên thay đổi biểu cảm, cười dâm đãng nói: “Hoặc là ngươi tới làm thiếp của ta, thì một phần năm Lôi Nguyên Quả này coi như là sính lễ.”
Ngọc Hĩnh vừa nghe, giận tới run người: “Ngươi… Không biết liêm sỉ!”