Câu trả lời này chẳng khác nào nói cho có lệ.
Không hiểu thì bảo là không hiểu, giả vờ làm gì?
Diệp Viễn lại cười nói: “Sự hiểu biết của các ngươi về đan đạo vẫn còn nông cạn lắm! Đan đạo cũng là đại đạo, tu luyện đạt tới cảnh giới cao cũng có thể chứng đạo thành thần! Chỉ là đan dược nhất đạo vừa khó vừa phức tạp, tiêu tốn thời gian và tinh lực gấp mấy mươi lần so với võ đạo, cho nên có rất ít người có thể đi tới cuối cùng. Đan đạo cũng giống như võ đạo, thực ra trong nó cũng ẩn chứa thiên địa chi lý. Thuật luyện dược mà các ngươi tu luyện, đều là sự kết tinh trí tuệ của người đi trước, cho dù thuật luyện dược đó có ở cấp thấp, nhưng trong đó vẫn có nhiều thứ khó giải thích hết được, đây cũng chính là lý do tại sao ta đế các ngươi luyện tập từ những điều cơ bản trở đi! Đại đạo có trăm đường, nhưng sau cùng vẫn cùng tới một đích, hiểu chưa?”
Nghe Diệp Viễn nói xong, hai người bọn họ liền bắt đầu suy nghĩ.
Thứ mà Diệp Viễn nói, đã nhắc tới trọng tâm của đan đạo.
Từ khi đi theo Diệp Viễn, hai người bọn họ vẫn luôn tập luyện thuật luyện dược cơ bản, chưa từng được nghiên cứu qua về các kỹ thuật cao siêu.
Trước đó hai người bọn họ chỉ biết bề nổi mà không hiểu được cốt lõi của vấn đề, nhưng hôm nay nhờ sự chỉ điểm của Diệp Viễn nên đã hiểu cặn kẽ thông suốt.
Nhậm Đông như hiểu ra được điều gì, phấn khích nói: “Chẳng trách bây giờ con rất thuận lợi trong việc luyện chế đan dược chuẩn cấp bốn cao cấp, hoá ra là vì đạo lý này! Sư phụ, con hiểu rồi!”
Nét mặt Tiêu Như Yên cũng rạng rỡ không kém, nói: “A! Hoá ra là như vậy! Hoá ra là như vậy! Sư phụ, con hiểu rồi!”
Khi Ngọc Hoan nhận lấy Ngũ Uẩn CỔ Linh Yêu Đan, miệng bà ta không khép lại được, kinh ngạc tới mức quai hàm cũng muốn rơi xuống theo.
Tuy bà ta đã chuẩn bị hết những linh dược theo yêu cầu của Diệp Viễn, nhưng cũng không hy vọng nhiều rằng hắn có thể luyện chế ra được đan dược.
Không cần nói tới những thứ khác, chỉ cần thấy Diệp Viễn có thể cứu sống được Ngọc Hĩnh, bà ta sẽ không gây khó dễ gì cho Diệp Viễn.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy viên đan dược siêu cấp trong tay, cách nhìn của bà ta đối với Diệp Viễn đã hoàn toàn thay đổi!
Bởi đây là đan dược cấp năm siêu phẩm!
Những thầy mo trong tộc có thể luyện chế ra được loại đan dược cấp năm siêu phấm sao?
Hơn nữa Diệp Viễn lại còn là con người!
Và quan trọng hơn là, cảnh giới của hắn mới chỉ là Đan Vương!
Vượt cấp luyện chê’ ra đan dược cấp năm siêu phẩm là việc mà con người có thể làm được sao?
Thấy Ngọc Hoan nhìn chằm chằm, Diệp Viễn không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy, không chịu được đành lên tiếng: “Nhìn gì mà gì? Trên mặt ta có hoa hay sao?”
Lúc này Ngọc Hoan mới bừng tỉnh, ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng của bản thân, rồi quay ra nói với tiểu cô nương đứng bên cạnh: “Ngọc Hĩnh, chính là Diệp tiểu ca đã cứu con, con mau qua cảm tạ người ta một tiếng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!