Bất luận ra sao, thì khi phải đương đầu với một cường giả như vậy, hắn cũng khó mà địch lại nổi.
Nếu muốn sống, hắn chỉ còn cách tìm đường sống trong cõi chết!
Diệp Viễn đã cho thu linh chu lại khi đi tới khu vực ba ngàn dặm.
Linh chu chủ yếu tập trung về mặt tốc độ, cho nên sức phòng ngự của nó thường rất yếu, một khi tiến vào lãnh địa của yêu thú cấp cao, rất dễ gặp phải sự tấn công của những loài yêu thú biết bay. Nếu vì thê’ mà để thuyền bị hỏng, sẽ lợi bất cập hại.
Diệp Viễn di chuyên rất nhanh trên cả chặng đường vừa rồi.
Có Bạch Quang đi cùng hắn, cho nên bách thú đều quỳ phục trước uy lực của nó.
Uy phong đó, chính là phong phạm của chúa sơn lâm!
“Ha ha, đã!”
Cơ thể của Bạch Quang tuy đã lớn hơn, nhưng tâm tính nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Nó cảm thấy thích thú khi trêu đùa những yêu thú cấp thấp hơn.
Diệp Viễn thấy vậy cười nói: “Bạch hổ các ngươi là chúa muôn loài, còn ngươi nhìn bộ dạng đáng buồn cười của ngươi xem!”
“Ha ha, đại ca, là huynh không biết đấy thôi, ta và mẹ sống trong Rừng Sâu Vô Biên cũng không dễ dàng gì. Nếu như không phải gặp được huynh, thì ngay cả Thất Sắc Lưu Vân Mãng ta cũng không đánh lại được chứ đừng nói cái gì mà chúa của muôn loài! Còn bây giờ ta đã mạnh hơn trước rất nhiều, cho nên khi quay lại Rừng Sâu Vô Biên, ta sẽ khiến tất cả những loài đã từng ức hiếp ta phải quỳ phục trước ta!”
Bạch Quang tuy vừa cười vừa nói, nhưng trong câu nói vừa rồi cũng chất chứa biết bao sự thê lương.
Diệp Viễn nghe những lời này của Bạch Quang, cũng xúc động vô cùng.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Bạch Quang, trông nó chẳng khác nào con mèo con.
Nhưng sau vài năm, Bạch Quang đã trở thành chúa tể trăm loài.
Nó quay lại Rừng Sâu Vô Biên là muốn tìm lại vị trí của mình, cũng là lẽ đương nhiên.
“ừm, sau này huynh đệ chúng cùng nhau trưởng thành, phải để tất cả những kẻ đã từng ức hiếp chúng ta, đều phải quỳ phục trước mặt chúng ta.” Diệp Viễn cũng khẳng khái nói.
“Ha ha, điều đó là đương nhiên! Ta là thần thú cộng thêm thực lực và tài trí của huynh, ai thấy chúng ta mà không bái phục cho được!” Bạch Quang cười lớn nói.
“Diệp Viễn, hoá ra chính là ngươi! Là ngươi giết chết Thượng Quan Vân Dung, ngươi cũng giỏi đấy! Nhưng hôm nay ngươi sẽ không gặp may như lần trước đau?”
Đúng lúc này, Đinh Lương cũng đã đuổi kịp sau cả chặng đường truy đuổi!
Diệp Viễn cũng không quá hoảng loạn khi thấy Đinh Lương tới.
Không phải vì hắn không lo lắng, mà là hắn cố tỏ ra không lo sợ.
Nếu không sợ thật thì làm sao hắn lại phải đi tới Cấm Khu Chết Chóc này?
“Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ấn ký lời nguyền này của Thượng Quan Vân Dung lại có thể truyền tới ngươi!” Diệp Viễn bình thản nói.
Đinh Lương trông thấy dáng vẻ của Diệp Viễn, lãnh đạm nói: “Ngươi đang cố làm ra vẻ bình thản sao? Không phải ngươi cho rằng, lần này ngươi vẫn có thể chạy thoát khỏi ta đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!