“Viêm Động Chân Long Sát!”
Cự long màu đỏ mang theo uy lực khủng khiếp bay thẳng tới Thượng Quan Vân Dung.
Chưởng này không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần so với lúc Diệp Viễn còn ở Hoá Hải cảnh, thậm chí nó còn mạnh hơn cả Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Sự kinh ngạc hiện rõ lên trong đáy mắt Thượng Quan Vân Dung, bởi cự long cứ thể nuốt chửng chưởng lực của hắn, sau đó liền nhào tới phía hắn ta.
“A! Diệp Viễn, ngươi muốn bỏ chạy ư, không dễ dàng vậy đâu!” Trước khi chết, Thượng Quan Vân Dung vẫn cố vùng vẫy hét lên.
Viêm Động Chân Long Sát không chút niệm tình đánh thẳng lên người hắn, ngay tức khắc biến hắn ta ra tro!
Uy lực của chưởng này cường hãn vô cùng!
Đúng lúc này, một luồng hắc khí bay tới trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhăn mặt, xua tay định phá tan luồng khí này.
Thế nhưng luồng hắc khí này lại như không thấy nguyên lực của hắn, mà bám dính luôn vào lòng bàn tay hắn, tạo thành một ấn ký màu đen.
Diệp Viễn cau mày, tự nhủ: “Lời nguyền! Thượng Quan Vân Dung này đúng là chết rồi cũng không yên!”
“Đại ca! Ta… xin lỗi.” Lúc này Bạch Quang cũng đã chạy tới bên cạnh Diệp Viễn, áy náy nói.
Diệp Viễn chỉ cười đáp: “Không sao, vừa đúng thời gian ta cần, ngươi đã làm tốt lắm rồi! Thật không ngờ, luyện hoá hổ cốt xong ngươi lại đã đột phá lên cấp bốn đỉnh phong! Thêm một bước nữa là ngươi có thể độ kiếp hóa hình rồi!”
“Ha ha, huynh không biết khi ta vừa thấy hổ cốt ta đã kích động như thế nào đâu! Đối với nhân loại, hổ cốt của Hắc Viêm HỔ cấp bốn đỉnh phong cũng chỉ để luyện chê’ một vài đan dược, nhưng với ta mà nói, lại như bảo bối trong thiên hạ! Khi nhìn thấy nó, ta đa không ngần ngại mà chạy tới cướp ngay.” Bạch Quang nói.
Diệp Viễn bất giác bật cười khi nghĩ tới cảnh tượng Bạch Quang chạy ra cướp hổ cốt.
“Được rồi, nếu như ngươi đã đột phá lên cấp bốn đỉnh phong thì đợi tới khi ta tìm được đủ dược liệu sẽ giúp ngươi luyện chê’ Hoá Hình Đan, hỗ trợ ngươi đột phá lên tầng năm!” Diệp Viễn nói.
Bạch Quang nghe vậy phấn khích nhảy chồm lên, nói: “Ha ha, ta biết đại ca là tốt nhất! Đa tạ đại ca!”
Diệp Viễn cười nói: “Còn khách sáo vậy với ta sao? Vừa rồi nếu như không phải ngươi xuất hiện đúng lúc, sợ là bây giờ ta cũng không thể đứng ở đây!”
Trong lúc Diệp Viễn và Bạch Quang hàn huyên, võ giả Cuồng Phong Giới nhìn thấy cường giả Thần Du cảnh bên phía mình bị giết chết, cho nên bọn họ cũng không còn tâm trạng chiến đấu, nhanh chóng tháo chạy toán loạn.
Nhóm người sở Thạch lúc này cũng tề tựu lại, Diệp Viễn thấy bọn họ liền chắp tay nói: “Đa tạ các vị.”
Sở Thạch vội vàng nói tỏ ý không dám nhận lấy nói: “Diệp công tử nào có thể nói như vậy được chứ? Cái mạng này của bọn ta đều là do Diệp công tử cứu, không có ngươi bọn ta không thể nào chạy thoát khỏi Xích Quang Thành được! Hơn nữa bọn ta tới đây cũng có giúp được cái gì đâu, ngược lại còn để Diệp công tư cười chê rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!