“Không phải cứ vào được tầng thứ tám là không còn biết mình là ai? Bây giờ hắn có mạnh tới mấy cũng vẫn chỉ là một Hoá Hải Cảnh mà thôi. Cho dù hắn có thế chiến đấu vượt cấp, nhưng Hồn Hải Cảnh ở Xích Quang Thành lại đông như quân nguyên, và ở đó cũng có không ít võ giả Hồn Hải cảnh đỉnh phong!”
Câu nói vừa rồi của Diệp Viễn lập tức làm dấy lên sự phản đối.
Mặc dù mọi người đã sớm thừa nhận sức mạnh của Diệp Viền, thế nhưng đại chiến giữa hai giới là chuyện khác hoàn toàn với trận đấu cá nhân.
Võ giả có mạnh tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ trở nên nhỏ bé khi đối diện với thiên binh vạn mã.
Cho dù là cường giả Thần Du cảnh đỉnh phong cũng không thể nào đối phó nổi với cùng lúc nhiều võ giả như vậy!
Diệp Viễn lại nói chỉ cần năm người bọn họ đi tới đó, không phải đang làm trò cười hay sao?
“Diệp Viễn, đừng ngạo mạn như vậy! Ta biết ngươi rất có lòng tin đối với bản thân, nhưng cục diện của Xích Quang Thành lúc này là vô cùng bất lợi, tốt nhất ngươi nên dẫn thêm một vài người nữa đi cùng sẽ tốt hơn. Năm người các ngươi đi, căn bản là chẳng thể thay đổi được cục diện trận chiến này!” Ninh Nhất Hiền ra sức khuyên ngăn.
Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng đã có dự tính riêng của mình trong chuyến đi lần này, người đông ngược lại sẽ càng không tiện. Xin minh chủ đại nhân hãy yên tâm, Diệp Viễn sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa. Nhưng có mấy chuyện ta hy vọng minh chủ đại nhân đồng ý.”
Thấy bộ dạng cố chấp của Diệp Viễn, Ninh Nhất Hiền biết có nói nữa cũng không thay đối được gì, chỉ đành nói: “Ngươi cứ nói.”
Diệp Viễn gật đầu nói tiếp: “Đa phần thành trì những vùng lân cận Xích Quang Thành đều đã bị thất thủ, giờ cũng đã bỏ hoang. Thế nhưng phía sau Xích Quang Thành vẫn còn hai thành trì quan trọng là Bình Dương Thành và Vĩnh An Thành. Nếu như đại quân của Cuồng Phong giới không có được Xích Quang Thành, rất có thể sẽ quay qua tấn công hai thành trì còn lại. Cho nên nhất định phải điều binh tới giữ hai toà thành này, một khi xảy ra chuyện, Xích Quang Thành rất có thể hoàn toàn rơi vào phạm vi ảnh hưởng của Cuồng Phong giới, lúc đó sẽ trở thành thành hoang thật sự.”
Ninh Nhất Hiền gật đầu đáp: “Ta biết rồi, còn gì nữa không?”
“Ngoài ra, chuẩn bị cho ta một chút dược liệu, ta sẽ phải dùng tới. Còn cụ thể là những loại dược liệu nào, lát nữa ta sẽ cho người đưa qua, trước sáng sớm ngày mai cần phải hoàn tất việc chuẩn bị!” Diệp Viễn nói.
“Chuyện luyện đan của liên minh đều do Nhậm thành chủ chịu trách nhiệm, ngươi cần bao nhiêu dược liệu cứ tới chỗ hắn lấy là được.” Ninh Nhất Hiền nói.
Diệp Viễn xua tay: “Ta không muốn làm phiền lão đầu ấy, chắc hẳn bảy giờ lão đầu ấy đang bận luôn tay luôn chân. Được rồi, Diệp Viễn trở về Vô Phương Thành vẫn còn chưa kịp tới bái kiến phụ thân mẫu thân, vì vậy xin phép trở về phủ thành chủ trước.”
Nói rồi, hắn quay lại nói với bốn người đứng phía sau: “Ba người tạm thời ở lại, Liễu Hồng trở về phủ thành chủ với ta. Sáng sớm ngày mai, ba người các huynh mang theo dược liệu tập trung ở đại môn của phủ thành chủ.”
“Tuân lệnh!” cả bốn người đồng thanh đáp.
Để ba người trong nhóm Tân Nham ở lại là để bọn họ cáo biệt với các vị trưởng bối
Từ giờ về sau, họ sẽ trở thành tuỳ tùng của hắn, chứ không còn là những thiên tài cao ngạo được tôn sùng như trước nữa.
Sau khi Diệp Viễn rời đi, cuộc họp cũng coi như được kết thúc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!