Lục Nhi ngoan ngoan vui vẻ gật đầu nói: “Thích!”
“Ha ha, vậy sau này ngươi và Viên Phi có thể ở đây! Đây là pháp bảo mà thiếu gia vừa nhận được, ở trong này ngoại trừ việc không có người ra, thì nó cũng khá giống với thế giới ở bên ngoài.” Diệp Viễn cười nói.
“Hả? Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá rồi!” Lục Nhi phấn khích nói.
Diệp Viễn cười cười, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Quang.
Không biết tên tiểu tử này đã ngủ từ lúc nào, lại còn ngáy liên hồi không thôi.
Nhưng Diệp Viễn cũng ngạc nhiên phát hiện ra, không biết Bạch Quang đã đột phá lên cấp bốn từ khi nào!
“Diệp thiếu gia, từ sau khi Bạch Quang luyện hóa hổ cốt, lúc nào cũng ngủ khì khì như vậy, mấy hôm trước đột phá lên cấp bốn, hơn nữa bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn đã đột phá lên tới cấp bốn trung kỳ.” Viên Phi nói.
Cấp bốn trung kỳ, về cơ bản cũng đã tương đương với võ giả Hóa Hải hậu kỳ.
Diệp Viễn nhận được truyền thừa của Hạo Thiên Tháp mới đột phá lên Hóa Hải hậu kỳ, không ngờ tên tiểu tử này lại dùng cách này đế đột phá, thật là khiến người khác phải ngưỡng mộ không
“Xem ra hổ cốt rất có lợi cho Bạch Quang, khó trách tại sao ban đầu nó lại tỏ ra kích động như vậy, cứ để nó tiếp tục ở đây đột phá tiếp. Ta cũng phải ở đây bế quan vài ngày, các ngươi có việc gì cứ gọi ta một tiếng là được.” Diệp Viễn nói.
“Diệp Viễn đã vào tầng thứ chín cũng đã mấy ngày rồi, tại sao tới bây giờ vẫn chưa có chút động tĩnh gì vậy, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Quách Đào Quần nói.
“Cái mỏ quạ nhà ngươi! Diệp Viễn là người may mắn, nếu như đã có thế lên tới tầng thứ chín thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tân Nham nhổ phì phì nói.
“Ha ha, nói vậy cũng phải, ta cũng chỉ lo lắng thôi mà! A, là Diệp Viễn, đệ ấy ra rồi!” Quách Đào Quần đột nhiên kích động hô lên.
Mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Diệp Viễn từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra.
Đúng lúc này, cả năm người đều nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Hạo Thiên Tháp vốn sừng sững giữa trời, lúc này lại nhanh chóng thu nhỏ lại!
Ngay sau đó, cả tòa tháp đồ sộ lại thu nhỏ thành bảo tháp nhỏ tí xíu nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Viễn.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Hạo Thiên Tháp lại biến thành ra như thế này?” Quách Đào Quần mắt tròn mắt dẹt khi chứng kiến cảnh tượng này.
Trong nháy mắt Diệp Viễn đã đi tới trước mặt bọn họ.
Thất Hải là người đâu tiên định thần lại trước cảnh tượng chấn động vừa rồi, ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, nói: “Diệp Viễn, ngươi đây là…”
Diệp Viễn cười nói: “Hải lão, từ hôm nay trở đi, ở Vô Biên giới này sẽ không còn truyền thừa Hạo Thiên Tháp nữa. Đây là chuyện rất quan trọng, vẫn mong các vị giữ bí mật này giúp ta.”
Tuy Diệp Viễn dùng giọng thương lượng để nói, nhưng khí thế cường hùng toát ra từ thân thế của hắn đã khiến cả bốn người bọn họ cảm thấy căng thẳng.
Diệp Viễn chỉ thở thôi cũng đủ khiến bọn họ không dám phán khảng.
Cả bốn người đều là những thiên tài cao ngạo, làm sao lại có người có thể đẩy bọn họ vào tình huống như vậy được chư?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!