Có những người rời đi, nhưng cũng có những người nhẫn nại ngồi lại.
Mà sắc mặt của đám người ở lại thì liên tục thay đổi, từ xem thường, rồi có hứng thú, cuối cùng là chìm đắm!
Nhà muốn cao thì móng phải vững chắc!
Diệp Viễn có thế đạt tới cảnh giới Đan Đê’ đỉnh phong, tuyệt đối không phải là do may mắn.
Kỹ năng cơ bản trong phương diện đan đạo của hắn rất vững chắc, có thể nói là khiến mọi người phải hổ thẹn, huống hồ những người có mặt ở đây lúc này đều là những luyện dược sư đã đạt tới cảnh giới Đan Hoàng.
Bài giảng của Diệp Viễn có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, khiến các luyện dược sư đều như được khai sáng.
Sau khi những luyện dược sư này nghe xong bọn họ mới biết mình đã đánh rơi rất nhiều thứ trên cá chặng đường tu luyện.
Vừa đi, vừa rơi rụng nhiều điều.
Bọn họ cũng không biết bản thân đã đánh rơi bao nhiêu thứ trân quý trong cả chặng đường phấn đấu để tới đạt tới cảnh giới hiện tại.
Nghe Diệp Viễn giảng kinh, bọn họ ai nấy đều ngậm ngùi muốn quay lại cảnh giới đan dược cấp một, học lại một cách có hệ thống!
Dựa vào cảnh giới của Diệp Viễn, giảng giải những lý luận cơ bản như vậy cũng đủ khiến bọn họ học được nhiều điều bổ ích.
Khi mới bắt đầu, cả đại điện nháo nhác chẳng khác nào cái chợ.
Nhưng sau đó, cả đại diện đã trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ còn giọng nói của Diệp Viễn vang vọng.
Lúc này những luyện dược sư đó, bao gồm cả Tào Chính vốn chỉ đến dự thính cũng đã trở thành tín đồ ngoan đạo. Trên gương mặt của những người này chỉ có chung một biểu cảm “hoá ra là như vậy”.
“Được rồi, bài giảng hôm nay kết thúc tại đây. Bây giờ mọi người có thể đặt câu hỏi, ta sẽ trả lời mọi người mười vấn đề, xin mời!”
Giọng nói điềm đạm của Diệp Viễn vang vọng, lúc này mọi người mới như bừng tỉnh.
Có không ít người vẫn chưa thoát ra khỏi những lời giảng giải vừa rồi của Diệp Viễn.
Lúc này, bọn họ chợt bừng tỉnh, người vừa giảng kinh cho bọn họ mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi!
Thiếu niên này thật quá lợi hại, lại có lý giải về đan dược cấp một tinh thông tới như vậy!
So với những gì Diệp Viễn vừa giảng giải, thì cuốn “Bản Thảo Cương Mục” chẳng khác nào loại sách dành cho trẻ con xem, nội dung quá nông cạn!
Bọn họ không tài nào lý giải được, một thiếu niên mới mười bảy tuổi, làm sao lại có thể thấu hiếu tường tận về đan đạo tới như vậy.
“Diệp đại sư, ta có câu hỏi!”
Một Đan Vương kịp lấy lại phản ứng, nhanh chóng giơ tay đặt câu hỏi.
Còn Diệp Viên đối với ông ta lúc này đã trở thành “Diệp đại sư”.
Nhìn thấy vị Đan Vương đó giơ tay, không ít người cảm thấy hối hận, vì đã đánh mất một cơ hội giải đáp các nghi vấn đáng quý như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!