Viên một cái.
Thấy hắn có vẻ không phiền, mới cả gan nói tiếp: “Rốt cuộc thì hai người vẫn là huyết mạch tình thân, dù thành chủ đại nhân có vạn điều không phải thì cũng vẫn là ông ngoại của ngươi, điều này không thể nào thay đổi được. Nếu đã đều là người một nhà thì hà tất phải cãi nhau đến mức này? Bất kể ông ấy đã làm những việc gì, thì dự tính ban đầu của ông ấy cũng vẫn là vì Nhậm gia, đúng không?”
Nhậm Tinh Thuần vừa nghe thấy vậy tức giận nói: “Từ Tử Huy, cần ngươi đến nhiều chuyện xen vào việc của người khác sao? Công tội của bản thành chủ lại đến lượt ngươi có thể đánh giá à?”
Nhậm Tinh Thuần vẫn vô cùng coi trọng Từ Tử Huy, nếu không thì đánh một chưởng lúc nãy đã cho Từ Tử Huy quy thiên rồi.
Nhưng mà có coi trọng hơn đi chăng nữa, Tử Tử Huy cũng chỉ là một thuộc hạ của hắn mà thôi.
Một thuộc hạ lại nói chủ tử “Vạn điều không phải” ở ngay trước mặt, dựa vào tính cách của Nhậm Tinh Thuần, làm sao mà còn giữ được thế diện?
Diệp Viễn cười nói với Từ Tử Huy: “Huynh xem đi, người ta cũng không thèm lĩnh ân tình của huynh đâu!”
Từ Tử Huy lại không có vẻ lúng túng, lắc đầu nói: “Tính cách của thành chủ đại nhân ta biết, cái mạng này của ta là thành chủ đại nhân ban cho, lĩnh tình hay không lĩnh tình là việc của ngài ấy, nhưng làm hay không làm lại là việc của ta! Nếu như Diệp Viễn đệ đã coi trọng ta, gọi ta một tiếng Tử Huy huynh, thì cho dù có chết, ta cũng không muốn nhìn thấy tổ tôn hai người trở mặt thành thù.”
Diệp Viễn nhìn nhìn Từ Tử Huy, lắc đầu cảm thán nói: “Tử Huy huynh đại nghĩa, có thể kết giao với Tử Huy huynh, thực là vinh hạnh của Diệp Viễn!”
Lời này của Diệp Viễn tất nhiên không phải là nói chơi, nếu như không phải Từ Tử Huy, e là lúc này Diệp Hàng đã chết rồi. Mà cục diện hiện tại, tất nhiên cũng sẽ không như bây giờ nữa.
Nếu Diệp Hàng thực sự bị giết chết, Diệp Viễn nhất định sẽ rơi vào trạng thái bùng nổ. Cho dù Nhậm Tinh Thuần là ông ngoại của Diệp Viễn đi chăng nữa, chắc chắn hắn cũng sẽ động đao.
Diệp Viễn nhận người phụ thân Diệp Hàng không có nghĩa là hắn cũng sẽ thừa nhận người “ông ngoại” Nhậm Tinh Thuần này.
Nếu thực sự phải giết Nhậm Tinh Thuần, Diệp Viễn cũng sẽ không có một chút gánh nặng nào trong lòng.
Nếu như không phải Từ Tử Huy nhân nghĩa, dù cho hắn có biết quan hệ giữa Diệp Viễn và Diệp Hàng, cũng không chắc sẽ gánh được áp lực của Nhậm Tinh Thuần mà làm được hành động chính nghĩa thả người như vậy.
Ảnh hưởng thế lực của Nhậm Tinh Thuần ở Vô Phương Thành vẫn là vô cùng đáng sợ.
Tinh huống bây giờ, mặc dù Diệp Viễn rất không thoải mái nhưng cũng vẫn chưa tới mức trở mặt, đặc biệt là dưới tình huống hắn nắm được quyền chủ động.
Diệp Viễn thản nhiên đến trước mặt Nhậm Tinh Thuần, xòe bàn tay ra nói: “Lấy ra!”
Nhậm Tinh Thuần sững người: “Lấy cái gì ra?”
“Đan dược trị thương!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Nhậm Tinh Thuần nhìn Diệp Viễn, lại nhìn Từ Tử Huy, vẻ mặt biến đổi liên tục.
Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng Diệp Viễn cho hắn. Nếu như hắn cự tuyệt đưa đan dược thì e là quan hệ giữa hắn và Diệp Viễn vĩnh viễn cũng không thể hòa hoãn được nữa.
Nhậm Tinh Thuần có thể cảm giác được, sự quật cường của Diệp Viễn, tuyệt đối không hề thua kém hắn.