Mấu chốt là Trần Thiếu Sơn không đáng giá một trăm triệu, dù sao anh ta cũng là một tên phế vật thôi.
“Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa xem” Trần Gia Ảnh trợn mắt há hốc mồm.
Vẫn còn có người dám tống tiền nhà họ Trần sao, đây quả thật là chuyện lần đầu xảy ra nha.
“Lặp lại lần nữa thì không còn là cái giá này đâu. Hiện tại cái giá phải trả là một trăm mười triệu. Nói lại một lần, tăng lên mười triệu.” Trương Phàm sẽ không chiều theo tật xấu của Trần Gia Ảnh, muốn hẳn nói lại thì hắn sẽ nói lại sao?
Nói lại thì cũng được đi, nhưng anh ta phải trả thêm tiền.
“Ha ha ha” Trần Gia Ảnh cười to, cười đến mức. chảy cả nước mắt: “Trương Phàm, tôi nghĩ rằng anh muốn tiền đến điên luôn rồi. Tất cả lên cho tôi, chỉ cần không đánh chết là được, còn lại muốn làm gì thì làm.”
Trần Gia Ảnh cũng là một người tàn nhẫn, trong lúc đang nói chuyện nói động thủ liền động thủ.
So với Trần Thiếu Sơn, rõ ràng ở mọi phương diện Trần Gia Ảnh đều ưu tú hơn anh ta rất nhiều.
Mà mệnh lệnh của Trần Gia Ảnh vừa được đưa ra, đám người đi theo ông ta lập tức nhằm ngay hướng của Trương Phàm lao đến.
Trương Phàm bất đắc dĩ.
Xem như lúc này hắn đã biết mặc kệ là tiền gì thì đầu không thể kiếm về tay dễ dàng như vậy được.
Cũng giống như bây giờ, nếu muốn nhà họ Trần ngoan ngoãn lấy tiền ra, trước tiên hản phải hạ gục tất cả những người này.
Nếu không làm cho người nhà họ Trần nếm trải một chút, thì làm sao bọn người này có thể ngoan ngoãn bỏ tiền ra chứ?
Cho nên, Trương Phàm lập tức giống như hổ lạc vào bầy dê.
Không cần sử dụng Chân Nguyên mà chỉ đơn giản sử dụng tốc độ, sức mạnh và sự linh hoạt của Thần Hoàng Càn Khôn Thể cũng đủ để khiến cho đám người hung hãn của nhà họ Trần không chịu nổi.
Hàng trăm người, mạnh người nào người nấy xông lên, xông lên một người, bị đánh bay một người.
Năm phút sau, ngoại trừ Trần Gia Ảnh và đám cổ võ giả bên cạnh anh ta, thì đến cuối cùng đã không còn ai đứng được.
Trần Gia Ảnh mở to hai mắt, nhìn vào tình huống hiện tại, anh ta rất hoài nghỉ tính xác thực của câu nói: Hai tay khó định lại bốn tay.
Nhìn Trương Phàm như vậy, hoàn toàn đi ngược với logic này.
Tuy nhiên, Trần Gia Ảnh không sợ.
Khoảng cách giữa người bình thường và các võ cổ giả rất lớn.
“Lên đi! Đến lượt các người rồi!” Trương Phàm ngoắc ngoắc ngón tay về phía Trần Gia Ảnh và các cổ võ giả bên cạnh anh ta.
“Tất cả cùng xông lên Thấy có người định tự mình xông lên chiến đấu, Trần Gia Ảnh lập tức ra lệnh.
Ngoại trừ có một cổ võ giả ban đầu được phái đi vào đưa Trần Thiếu Sơn đi ra rồi bị vây ở trong sân, thì hiện
tại bên cạnh Trần Gia Ảnh còn có mười hai tên cổ võ giả.
Để cho chắc chắn, Trần Gia Ảnh yêu cầu bọn họ. xông lên cùng lúc.
Các cổ võ giả cũng có tôn nghiêm của mình. Bọn họ rất miễn cưỡng khi cùng nhau tấn công.
Bởi vì nó không thực sự phản ánh năng lực của bọn họ.
Tuy nhiên, Trần Gia Ảnh đã ra lệnh như vậy, mười hai vị cổ võ giả này không thể làm gì khác hơn là cùng nhau tiến lên.
Ai bảo người ta là ông chủ trả tiên cho mình chứ.
Nhưng mà rất nhanh mười hai vị cổ võ giả liền biết bọn họ rất may mắn khi liên thủ cùng nhau. Bởi vì thực lực của Trương Phàm quá mạnh, cho dù mười hai người bọn họ liên thủ với nhau thì dường như thực lực của bọn họ cũng không mảy may làm gì được Trương Phàm cả.
Kỳ thật, bọn họ làm sao biết, hiện tại Trương Phàm. vẫn chưa dùng hết sức lực.
Rất hiếm hoi khi có cơ hội cùng một lúc nhiều cổ võ giả cùng tấn công hắn.
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này kiểm tra trình độ sức chiến đấu hiện tại của mình khi đấu với các cổ võ giả thì sẽ như thế nào.
Nhưng chỉ sau khi chơi đùa một lúc, hắn lại cảm thấy không thú vị nữa.
Vì trình độ của các cổ võ giả này quá thấp.
Các cổ võ giả này không thể gây áp lực gì cho hắn lúc này.
Điều này đúng ngay cả khi mười hai cổ võ giả cùng nhau hợp sức lại ra tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!