Nhưng Thiệu Vĩ lại đưa tới không ít hạt giống nhân sâm, còn có hạt giống thủ ô, thất diệp thảo, đăng tâm thảo.
Những hạt giống này đều là dược liệu Đông y, nhưng khi trưởng thành đến giai đoạn nhất định lại có thể lột xác thành linh thảo, biến thành linh dược!
Trương Phàm lập tức vui vẻ trồng chúng xuống.
Rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn!
Tổng giá trị phỉ thúy tiêu hao chỉ sợ đã vượt qua giá trị một tỷ rưỡi. Nhưng đổi lấy hết tất cả hiện tại thì vẫn rất đáng giá.
Bởi vì những phỉ thuý này hắn mua từ nguyên thạch nên cũng không tốn quá nhiều tiền.
“Xem ra phải đi xem một cửa hàng phỉ thuý lớn khác rồi!”
“Thậm chí cửa hàng phỉ thuý bên ngoài phố Nam Tuyền cũng có thể đi xem một chút!”
“Tóm lại, phỉ thuý tuyệt đối là càng nhiều càng tốt!”
Trương Phàm thầm nghĩ, sau khi thả lỏng thì hắn mới cảm giác có chút đói bụng.
Nhìn sắc trời đã hơi sáng lên từ lúc nào không hay, vậy mà hắn đã bận rộn trọn vẹn một đêm rồi.
Trương Phàm định ra ngoài ăn chút gì đó.
Nhưng vừa mở cửa ra nhìn thì liền kinh hãi.
Bởi vì ngoài cửa có hơn mười mấy người đang năm.
Tất cả đều hôn mê.
Trương Phàm theo bản năng cho rằng đó là tác dụng của mê huyễn trận, nhưng sau đó hắn lại phát hiện không phải như vậy.
Rơi vào mê huyễn trận, sức cùng lực kiệt, quả thật có thể khiến cho người ta hôn mê.
Nếu như không ra được thì chết đói cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ những người này đều da xanh mặt sưng, rõ ràng không phải là lâm vào trong hiệu quả của mê huyền trận,
mà hẳn là bị người khác đánh!
“Đi ra đi!" Trương Phàm đi ra nhìn bốn phía, hắn nghe xong động tĩnh xung quanh thì có chút bất đắc dĩ nói lớn.
Nhưng vẫn không có phản ứng gì...
Trương Phàm nhíu mày: “Phía Tây một đám, phía Đông một đám, các ngươi muốn trốn tới khi nào?”
“Chuyện này... Trương tiên sinh...” Trình Dũng cẩn thận cười, mang theo người từ phía Tây chui ra.
Hoa Vân cũng dẫn người từ phía Đông xuất hiện, nhưng trên mặt cô lại không có gì ngượng ngùng, ngược lại là lập tức tranh công nói:
“Trương tiên sinh, những tên này đều đạo chích muốn lẻn vào đêm nay, tất cả đều bị đánh ngã rồi, xử lý như thế nào chỉ chờ anh nói một câu!”
Đã biết Hoa Vân có thân phận là đệ tử của Thánh Võ Tông cho nên đối với việc hiện tại cô nàng nói chuyện tràn ngập khí giang hồ thì Trương Phàm cũng cảm thấy không có gì kỳ quái.
Hắn khẽ xua tay: “Ðem những người này ném xa một chút, đừng để chỗ này làm chướng mắt tôi. Các người cũng trông coi một đêm rồi, tôi mời các ngươi đi ăn chút gì đó.”
“Mau ném những người này đi!" Trình Dũng phất tay, sau đó tiến đến gần Trương Phàm nói:
“Trương tiên sinh, tôi không đói bụng, tôi sẽ ở đây tiếp tục trông coi. Không nên thấy trời hừng đông mà buông lỏng cảnh giác, bây giờ một số bọn đạo chích lá gan rất lớn, có thể thừa cơ hội này mà lẻn vào!”
“Yên tâm đi, không có sự cho phép của tôi, không ai có thể tiến vào cái sân này đâu! Đi thôi, đi ăn cái gì đi!” Trương Phàm cười vẫy tay.
Tuy rằng trong lòng Trình Dũng có nghi hoặc, nhưng nhìn thấy Trương Phàm tự tin như thế, ông cũng chỉ có thể lập tức đi theo.